ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 634

“Dương Mỹ, hôm nay cô nhất định phải nói rõ ràng với chúng tôi, hoặc là lấy bằng chứng ra chứng minh cô là Trì Mộ, nếu không thì hôm nay cô đừng hòng bước ra khỏi cửa của viện bảo tàng này.”

Mặt Dương Mỹ trắng bệch, ánh mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng.

Cô ta nhìn Dương Tâm chằm chằm, căm hận đến ngứa răng.

Người phụ nữ này…

Không ngờ người phụ nữ này lại là Trì Mộ.

Không ngờ cô lại là Trì Mộ.

Haha, đúng thật là nực cười, nực cười hết sức mà.

Ông trời ơi, ông đang đùa với con sao? Ông còn xem con như là một con khỉ, chơi đùa đến mức chẳng ra làm sao.

Hận quá mà.

Cô ta thật sự rất hận, rất hận, bất cứ ai có mặt ở đó là Trì Mộ thì cô ta đều có thể chấp nhận được, nhưng sao cứ phải là Dương Tâm, cứ phải là người mà cô ta luôn muốn giẫm đạp dưới chân.

“Người phụ nữ này là đồ giả mạo.”

Giọng Hạ Mộc Nhiên vang lên giữa đám đông. Tiếp đó, cô ta ôm theo một chiếc bình, bước lên trên bục rồi nghiến răng nói: “Đây là chiếc bình gốm mà bà Sở phải tốn mấy trăm tỷ để đấu giá mới có được, Dương Mỹ bảo đảm nó là hàng thật. Nhưng sau khi thông qua sự giám định của các chuyên gia giám định của nhà họ Hạ thì tất cả mọi người đều cho rằng nó là hàng giả cao cấp.”

Hạ Mộc Nhiên thấy cô ta không chỉ không lên tiếng mà còn trừng mình hằm hằm thì không nhịn được cười, nói: “Không còn gì để nói nữa sao? Dương Mỹ, cô là đồ rác rưởi, còn vọng tưởng muốn trở thành Trì Mộ nữa, rõ ràng là đồ ngốc nằm mơ mà. Bây giờ thân phận cô đã bị bại lộ rồi, tôi xem cô còn có mặt mũi nào mà sống trên đời này nữa.”

Dương Mỹ liền đứng lên khỏi ghế, hét lớn lên: “Dương Tâm nói cô ta là Trì Mộ thì chắc chắn cô ta là Trì Mộ sao? Vốn dĩ người phụ nữ này đã căm hận tôi vì tôi đã giành mất uy phong của cô ta, theo tôi thấy thì cô ta mới là người mạo nhận.”

“…”

Dương Tâm mỉm cười, lắc đầu, con chó điên này đã mất hết lý trí rồi, còn muốn cắn ngược lại cô nữa.

“Nếu tôi không phải là Trì Mộ vậy thì ai mới là Trì Mộ hả? Là cô Dương Mỹ đây sao? Đến cả một cái bình gốm cô cũng không phân biệt được thật giả mà còn có mặt mũi nói mình là học trò của thầy Vô Trần sao?”

Dương Mỹ mím chặt môi, dường như chỉ lí nhí được mấy chữ qua kẽ răng: “Ai mà không có lúc nhìn nhầm.”

“Vậy sao?” Một giọng nói khàn khàn, trầm và dày truyền đến từ phía đông.

Mọi người nhìn theo phía phát ra giọng nói thì thấy Thẩm Thành dắt theo mấy thanh niên nam nữ đi về phía bên này.

“Cô Dương đâu chỉ có nhìn nhầm một lần đâu. Gần như những đồ cổ mà gần đây cô đề nghị người mua mua lại đều là đồ giả cao cấp hết đấy.”

“Trì Mộ, à không, Dương Mỹ, cô đền tiền cho tôi đi, cô hại tôi tốn hơn mấy trăm tỷ chỉ để mua về một đống rác, tôi phải kiện cô.”

Mấy thanh niên nam nữ được Thẩm Thành dẫn đến đua nhau xông về phía Dương Mỹ, ai nấy cũng vô cùng tức giận.

Dương Tâm không để ý nhiều đến họ, cô hướng mắt nhìn về phía Thẩm Thành, ánh mắt lạnh lùng cũng dịu đi đôi phần.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi