Chương 664
Sau lưng vang lên tiếng của Trần Uyên, Dương Tâm vô thức quay đầu lại nhìn: “Tao không thấy khó xử, trong khoảng thời gian này tao để cho Lục Gia Bách chuyển đến ở biệt thự nhà họ Lục, mày vẫn sống ở chung cư, không sao đâu.”
Trần Uyên cười lắc đầu: “Tội nghiệt của tao sẽ lớn lắm đó. Bây giờ mày đang mang thai, tổng giám đốc Lục thiếu điều ở bên cạnh cậu hai mươi bốn tiếng để chăm sóc mày. Làm sao tao nỡ tách hai đứa bây ra?”
“Uyên Uyên…”
“Tâm Tâm, tao biết rõ mày tính nói gì nhưng giờ tao sắp làm mẹ rồi. Không phải bảo rằng phụ nữ đều làm mẹ được sao? Đường tương lai còn rất dài, dù sao tao cũng phải tự mình đi chứ? Mày không giúp được tao thì nên buông tay để tao gánh chịu những gì tao nên gánh.”
Dương Tâm bất lực thở dài: “Được rồi, chăm sóc tốt bản thân. Nếu cái thai có tình trạng gì đó nhất định phải gọi cho tao.”
“Nhất định mà, mày chính là bác sĩ vô danh, có mày chăm sóc cái thai cho tao, tao đã có thể cảm thấy thoải mái hơn nhiều.”
“…”
Buổi tối.
Lục Gia Bách trở về chung cư.
Dương Tâm nói cho Lục Gia Bách biết chuyện Thanh Thanh đi theo Tiểu Ca qua đến Hy Lạp.
“Em xin lỗi, em không thể trông coi em gái anh được, để cô ấy bỏ theo Tiểu Ca. Bằng không anh cứ phải người bắt cô ấy về, dù sao Tiểu Ca phải đi xử lý việc trên được, mưa bom bão đạn sợ…”
Không đợi cô nói xong, tổng giám đốc Lục đã trực tiếp vung tay cắt ngang: “Không sao, để em ấy ra ngoài nhìn thấy ánh sáng cũng được. Mấy năm nay, nhà họ Lục bảo vệ nó tốt quá nên mười tám tuổi vẫn chưa hiểu chuyện đời. Sau này làm sao đặt chân lên thế gian tàn khốc được? Tương lai em ấy còn phải trở thành chủ mẫu thế gia. Nếu không có kiến thức, không có dũng cảm thì làm sao có thể gánh gồng cả một gia tộc như vậy được?”
Dương Tâm rất muốn nói rằng ‘đứa em gái của anh đã bị Tiểu Ca câu hồn đi mất rồi, trở thành chủ mẫu thế gia? Không thể nào’. Lời nói đến bên miệng rồi nhưng vẫn phải nuốt về.
Bây giờ anh đang vô cùng lo về công việc thì mắc gì mình lại kéo thêm phiền não về cho anh chứ?
“Lục Gia Bách, không thể để cho Ám Long và Tu La Môn biết được chuyện hai đứa mình. Hai thế lực vốn không đối đầu gì nhau nhiều. Nếu để cho bạn họ biết hai bên cầm quyền đang ở chung một nơi, cũng không thể tránh khỏi việc cãi nhau rồi trở mặt à?”
“Ừ, em yên tâm đi. Trong Ám Long, người biết rõ thân phận thật của anh cũng không có bao nhiêu.
Chuyện của chúng ta cũng sẽ không bị lộ ra ngoài, trừ khi… có người cố ý nhằm vào chúng ta.”
“…”
Hôm sau.
Bà Cố lén lút dẫn Cố Ngọc Hiểu đến phòng thí nghiệm của chủ nhiệm Ngô để làm thụ tinh nhân tạo.
Sau khi cấy phôi thai vào trong người, Cố Ngọc Hiểu vô cùng vui vẻ.
Cô ấy không thể nào đẩy Thẩm Thành xuống để anh ta cam tâm tình nguyện giao tinh trùng ra cả nên chỉ còn có thể dùng cách thức không thể đưa ra sáng được này.
Nhưng mà không sao, đứa trẻ xuất sắc thế này, thân phận bà chủ nhà họ Thẩm, chủ mẫu nhà họ Thẩm của của cô ấy đã vững rồi.
“Ngọc Hiểu, con cảm thấy thế nào? Cơ thể có còn khó chịu không?”
Cố Ngọc Hiểu lộ ra sắc mặt vui vẻ tái nhợt với mẹ, có hơi hạnh phúc nói: “Vừa nghĩ đến đứa con của con và Thẩm Thành đang nằm trong bụng thì ngay lập tức hết đau. Mẹ, nhà họ Thẩm sẽ nhận con là con dâu đúng không?”
Trong mắt bà Cố hiện lên một chút uể oải, sau một hồi do dự, bà ta mới nói thử: “Ngọc Hiểu, sau này con có thể tuyệt đối đừng bao giờ đồng ý kiểm tra mối quan hệ cha con của Thẩm Thành với đứa nhỏ, con có hiểu không?”
Cố Ngọc Hiểu ngạc nhiên, có hơi nghi ngờ nhìn bà Cố: “Mẹ, mẹ à, tại sao vậy? Cái này vốn là cái thai của Thẩm Thành mà. Sao lại không được kiểm tra quan hệ cha con chứ?”
Ánh mắt bà Cố có hơi trốn tránh, ngập ngừng nói: “Mẹ sợ kiểm tra như vầy, đứa bé sẽ bị tra ra được là thụ tinh ống nghiệm. Bí mật này vĩnh viễn phải giữ trong người, không để cho Thẩm Thành phát hiện ra điều khác thường gì. Con hiểu rõ chưa?”
Mặc dù trong lòng Cố Ngọc Hiểu vẫn còn rất nhiều nghi ngờ nhưng nghĩ đến việc mẹ của mình sẽ không bao giờ hại mình nên cũng gật đầu nói: “Được, lời mẹ nói con sẽ nhớ trong lòng. Sau này cũng không cho Thẩm Thành xét nghiệm bất kì gì cả.”
“Ừ, nếu con nghe lời mẹ, mẹ cam đoan trong thời gian ngắn nhất, con sẽ được gả vào nhà họ Thẩm.”
“Cảm ơn mẹ.”