ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 67: Thành ý vứt cho chó gặm.

Một người phụ nữ đê tiện như Dương Tâm lấy đâu ra lá gan diễu võ giương oai với các nhà thiết kế ở đây?

Tất nhiên, đây không phải là những điều đáng ghét nhất, điều khiến cô thực sự căm hận chính là những lời nói tiếp theo của người phụ nữ này, khiến cô ta muốn cầm dao lên tự đâm mình cả trăm nhát.

Chỉ nghe cô ấy nói: “Giám đốc Lục, tôi không muốn trở thành ứng cử viên ‘ăn mặc đẹp’, lại càng không muốn trở thành thiết kế trưởng của tập đoàn Lục Thị. Trần Tuấn và tôi là bạn tốt. Bản thảo thiết kế này. Coi như là tặng quà mừng lễ trưởng thành cho em gái anh đi. Bây giờ thắng cũng đã thắng rồi, hãy đưa nó cho tiểu thư Lục đi. Còn về việc cô ấy có sẵn sàng nhận nó hay không thì không phải việc của tôi. Nếu cô ấy không thích, cũng có thể tùy ý vứt bỏ. “

“…”

Cái cô Dương tiểu thư này có hơi tùy ý rồi đấy!

Nói vứt bỏ bản thảo này cũng được là có ý gì?

Có nghĩa là mấy cái bản thảo này cô tùy ý vẽ cũng vẽ ra được.

Nó cũng phản ánh đầy đủ tài năng của cô trong lĩnh vực thiết kế này.

Có thể thấy cô không hề diễn, mà là thực khinh người.

Cả ứng cử viên ăn mặc đẹp hay nhà thiết kế chính của tập đoàn Lục Thị đều không thể lọt vào mắt xanh của cô ấy.

Người phụ nữ này hình như là vị tiểu thư bị nhà họ Dương đuổi khỏi nhà bảy năm trước mà.

Người ta đồn rằng cô ấy bán mình với giá hơn một tỷ, mang thai, sinh con chết lưu, tai tiếng, ăn bám, sao lại kiêu ngạo như vậy?

Lục Gia Bách hơi híp mắt, trong lòng không khỏi có chút chua xót.

Cô đồng ý thiết kế trang phục, đều là vì mặt mũi của Trần Tuấn?

Nếu hôm nay Trần Tuấn mời cô làm thiết kế trưởng, cô sẽ từ chối đơn giản như vậy hay sẽ đồng ý?

Mẹ kiếp!

Anh trai có được cơ thể của cô ấy, anh họ có được trái tim của cô ấy, còn anh thì sao?

Thong thả hít gió à?

Đoàn Ninh cảm giác được hơi thở của Tổng giám đốc Lục không đúng lắm, vội vàng đứng lên nói: “Cô Dương, cô đừng vội từ chối. Em gái Trần Uyên của cô cũng đang làm việc cho Lục gia. Đến lúc vào công ty rồi có thể làm bạn với cô ấy. “

Khi lời nói đó rơi xuống, anh ta nháy mắt với Trần Uyên.

Có lẽ chỉ cần nói: Chị à, chị là ân nhân cứu mạng của em đó, nói giúp em đi, làm trợ lý của Tổng giám đốc Lục không dễ đâu.

Trần Uyên khịt mũi, coi anh ta như không khí.

Cô à người đầu tiên phản đối việc Tâm Tâm tiếp cận Lục Diêm Vương, làm sao mà cô lại mong cô ấy tới được cơ chứ?

“…”

Đoàn Ninh sờ mũi, có chút ngượng ngùng nhìn về phía Tổng giám đốc Lục.

Lục Gia Bách từ trên ghế đứng dậy, chống tay lên bàn, tiến đến chỗ Dương Tâm, gằn từng chữ: “Cô Dương, tôi nghĩ cô đã hiểu lầm rồi. Vừa rồi không phải xin ý kiến của cô, mà là trực tiếp bổ nhiệm cô. Vì cô là nhà thiết kế chính của bộ phận châu Úc, nằm trong tầm kiểm soát của tôi, tôi muốn chuyển cô đến trụ sở của Lục Thị. Cô nhận là được rồi, không cần nói nhiều lời vô nghĩa đâu. Đối với ứng cử viên ăn mặc đẹp, nếu cô không muốn tham gia thì thôi vậy, tôi sẽ không ép buộc. “

Dương Tâm hơi nheo mắt lại.

Sao cô chạy trời không khỏi nắng vậy nè?

Chẳng lẽ nửa năm trước anh ta có thể ngăn chặn hoàn toàn vụ hack tài khoản, rồi coi cô như kẻ thù, muốn trả thù sao?

“Tôi do Lê Trưởng thuê. Nếu anh muốn chuyển tôi đi thì phải chờ sự đồng ý của anh ấy.”

Lục Gia Bách nhướng mày, chậm rãi đứng lên, ngoài miệng cười nói: “Đó là đương nhiên, hy vọng cô Dương sẽ không trì hoãn nữa, nếu không Lê Trưởng thật sự sẽ bị cô liên lụy đấy.”

Dương Tâm nhẫn nhịn, kìm nén lửa giận trong lòng.

Cái người đàn ông chó má này, ngoài việc thủ đoạn đe dọa này ra anh ta còn có cái gì hay hơn không vậy?

Bầu không khí có chút kỳ quái, đúng lúc trưởng phòng kế hoạch chen vào, “Cô Dương, tôi đánh giá cao bản thảo thiết kế của cô. Tôi có thể chụp ảnh lại để nghiên cứu kỹ được không?”

Dương Tâm khẽ gật đầu, “Xin mời.”

Sau động tĩnh của trưởng phòng kế hoạch, những người khác cũng nhao nhao giơ máy lên chụp lại.

Lục Gia Bách chống cằm chỉ vào cửa phòng họp, nhướng mày nói: “Cô Dương, nói chuyện một chút.”

Dương Tâm cười nhạt, cung kính nói: “Giám đóc Lục, xin mời.”

Lục Gia Bách hừ lạnh, đi về phía cửa trước.

Người phụ nữ chết tiệt này, lúc này thì lại lịch sự tử tế như thế, vừa rồi tại sao lại dứt khoát từ chối anh như thế?

Đỗ Như Linh siết chặt nắm tay, nhìn hai người rời đi, cô ta cầm lấy điện thoại di động bàn, gửi một tin nhắn cho Lục Thanh Thanh.

“Cô ba, tôi xin lỗi, tôi đã không đánh bại cô ấy. Giám đốc Lục dự định thuê cô ấy làm nhà thiết kế chính của tập đoàn Lục Thị.

Tôi cũng đã đoán chắc cô ấy là người thắng cuộc rồi, chấp nhận số phận thôi.”

Chấp nhận số phận?

Đương nhiên, Lục Thanh Thanh sẽ không bao giờ chấp nhận số phận của mình.

Nửa giờ sau, Lục Thanh Thanh xông vào văn phòng của Lục Gia Bách.

“Anh, em không đồng ý để Dương Tâm làm nhà thiết kế trang phục cho em. Nếu cô ta thiết kế trang phục cho em, vậy em sẽ không tổ chức lễ trưởng thành nữa.”

Mấy người đang ngồi trên sô pha đều quay mặt lại nhìn ra cửa.

Lục Gia Bách nháy mắt với Đoàn Ninh.

Đoàn Ninh vội vàng bước tới nói với Lục Thanh Thanh Đình: “Cô ba, hiện tại giám đốc Lục đang bận. Cô đi cùng tôi tới phòng khách trước, một lát sau sẽ quay lại.”

Lục Thanh Thanh dùng sức đẩy anh qua một bên, nhìn chằm chằm vào Lục Gia Bách và Tô Trị một cái, cuối cùng đưa mắt về phía Dương Tâm.

“Cô là chị dâu của tôi, cô Dương Tâm của nhà họ Dương?”

Dương Tâm nhướng mày, có thể thấy cô gái này không thích mình lắm, trong mắt hiện lên vẻ thù địch.

Ồ, lại là một người bị Dương Tâm tẩy não.

Không muốn tranh cãi với người con gái này, cô từ từ ngồi dậy khỏi ghế sô pha, nói với Lục Gia Bách: “Giám đốc Lục, nếu không có chuyện gì nữa, tôi đi trước.”

“Đi? Đi đâu?” Lục Thanh Thanh ở ngoài cửa, hung hăng nhìn cô chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao cô lại không biết xấu hổ như thế nhỉ? Tôi đã nói tôi không mặc quần áo do cô thiết kế, còn không mau mang đống bản thảo rẻ rách của cô cút đi.

Mẹ kiếp, còn ở đây làm cái gì… “

“Lục Thanh Thanh.” Lục Gia Bách ngây người đứng lên, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào cô em gái đang đứng ở cửa, “Cùng Đoàn Ninh đi tới phòng khách, chúng ta sẽ nói chuyện sau.”

Lục Thanh Thanh không để ý đến anh, cô đi thẳng đến chỗ Dương Tâm, hét lớn: “Con khốn nạn, gan cô cũng to đấy, dám lẫn lộn cả máu thịt dòng họ nhà tôi. Thật đáng xấu hổ làm sao. Cô đừng cho là tôi không biết đứa con ngoài giá thú mà cô đang nuôi kia lớn lên cùng với Lục Minh, lúc cô mang thai anh họ tôi đang ở Seattle chăm sóc ông ngoại. Làm sao lại sinh con với cô được? Thứ cô sinh ra là nghiệt chủng. Còn muốn kéo cả nhà họ Trần vào sao, tôi nói cho cô biết, không thể. “

Dương Tâm khẽ nhíu mày, bộ váy mà cô thành tâm thiết kế trong suốt hai ngày hai, giờ coi như vứt cho chó gặm rồi.

“Thứ nhất, bản thảo thiết kế của tôi có được sử dụng hay không là tùy cô. Tôi không có quyền can thiệp. Nếu cô không thích nó, cô có thể coi bản thiết kế của tôi như rác rưởi. Thứ hai, đừng hơi tí là đem “nghiệt chủng” với “con ngoài giá thú” treo trên miệng, nói ra rất dễ khiến người ta phát hiện ra cô là người không được dạy bảo đàng hoàng. Nể tình cô lần đầu vi phạm, tôi không để bụng. Cút ra chỗ khác, đừng cản trở tầm nhìn của tôi. Nếu không…Khi tôi tức giận rồi, tôi sẽ không nói chuyện tử tế được nữa đâu.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi