Chương 731
Bà Triệu vô cùng tức giận, gầm lên ở sau lưng anh ta: “Được thôi, vậy thì con cứ đợi về nhà nhặt xác của mẹ đi. Mẹ sẽ tuyệt thực đến chết, mẹ không tin con khốn Lê Vãn Trinh đó còn mặt mũi để tiếp tục quấy rầy con.”
Nhà cũ của nhà họ Lâm.
Trong phòng khách.
Trần Uyên nhìn giám đốc tài chính ở đối diện, bất lực nói: “Bây giờ tôi không phải là chủ tịch của tập đoàn nhà họ Trần nữa rồi, anh tìm tôi cũng vô ích thôi.”
Mấu chốt là Trần Nhiên đã đuổi cô ra khỏi nhà họ Trần, vậy thì tình cảm anh em của họ đã hoàn toàn tan vỡ.
Nếu cô ra mặt, không biết tên đó sẽ làm gì để xử lý cô như thế nào nữa.
“Cô hai, tôi biết cô cũng khó xử, nhưng cậu cả bán cổ phần trong tay để đi đánh bạc, một đêm thua sáu trăm tỷ. Nếu tiêu xài như thế này, không tới hai tháng nhất định sẽ phá sản mất.”
Trần Uyên nheo mắt nhìn về phía giám đốc tài chính, khẽ nói: “Anh ta đã bắt đầu bán cổ phần của mình rồi sao? Tôi nhớ rằng anh ta có sáu hay chín nghìn tỷ vốn lưu động trong thẻ mà. Anh ta đã tiêu hết nhanh vậy sao?”
Giám đốc tài chính khổ sở, than thở nói: “Đừng nói đến tiền hiện tại của cậu ấy ở trong thẻ, ngay cả số tiền trên sổ sách của công ty cũng là do cậu ấy điều động. Không phải là lúc trước xảy ra động đất ở Thanh Thành đó sao? Công ty cao tầng còn muốn quyên góp hai trăm bốn mươi tỷ, nhưng số tiền đó cũng bị cậu cả dùng mất.”
Hơi thở của Trần Uyên bắt đầu gấp gáp, rõ ràng là cô rất tức giận.
Cô còn tưởng rằng số tiền đó đủ để anh ta tiều xài trong mười tám năm nữa, chưa từng nghĩ chưa đầy một tháng mà anh ta đã không nhịn được, bán số cổ phần của mình.
Đó là một tên khốn.
“Ông có thể thông qua cuộc họp cổ đông để loại xóa bỏ chức vụ của anh ta. Đến chỗ tôi nói cũng vô dụng thôi. Tôi không thể quản được anh ta.”
Mặt giám đốc tài chính tỏ vẻ khó xử: “Đúng vậy, nhưng số cổ phần đó do cậu ấy đứng tên, cho dù ra tòa cậu ấy vẫn có lý do chính đáng.”
Sau một hồi im lặng, Trần Uyên nghiến răng nghiến lợi nói: “Kệ anh ta đi. Nếu như anh ta muốn phá sản thì cứ cho nó phá sản.
Đây là số mệnh anh ta phải nhận lấy.”
Giám đốc tài chính tỏ ra vẻ tuyệt vọng.
Ông ấy có tình cảm sâu đậm với Trần thị, bây giờ phải đứng nhìn cảnh phá sản, ông ấy thật sự không đành lòng.
Nhưng không đành lòng thì làm thế nào đây, ông ấy chỉ là người làm công mà thôi.
Rất đông phóng viên và người dân vây quanh biệt thự nhà họ Lục, nhao nhao yêu cầu Dương Tâm ra ngoài và cho một lời giải thích.
Mọi người đều muốn hỏi tại sao cô lại muốn đẩy một cô gái nhỏ như Trình Trúc Vy đi gánh tội thay.
Bà Lục rất tức giận, gọi điện trực tiếp tới đồn cảnh sát, yêu cầu đồn cảnh sát cử người đến để duy trì trật tự và trả lại sự trong sạch cho họ.
Nào ngờ trước nay đồn cảnh sát vốn luôn nghe lời nhà họ Lục, lần này lại sợ, nói cấp trên rất chú trọng việc quyên góp. Nếu Dương Tâm không thể đưa ra lời giải thích hợp lý, bọn họ cũng không dám vội vàng ra mặt.
Bà Lục tức giận đến mức đập vỡ chiếc điện thoại của mình, bà kéo tay áo lên chuẩn bị xé xác mấy tên phóng viên.
Dương Tâm cười trấn an: “Bọn họ sẽ bị vả mặt, cứ chờ thôi.”
Chỉ với một câu nói đã làm bà Lục dập tắt lửa giận.
Bà ấy nhìn khó hiểu cô, cau mày hỏi: “Cháu có biện pháp gì để giải quyết hoàn cảnh khó khăn trước mắt không?”
Dương Tâm cười nhàn nhạt, lấy điện thoại ra đưa cho bà ấy: “Bác xem đi.”
Bà Lục đưa tay ra đón lấy, liếc nhìn một cái liền hoảng hốt.