Chương 742
“So với chọc thủng thân phận của Dương Tâm thì tôi có cách này hay hơn nhiều, có thể giúp cô đoạt vị trí mà cô muốn.”
Trên mặt cảm tình Tô Yến hiện lên vẻ mong đợi: “Bà nói đi.”
“Hạ thuốc mất trí nhớ cục bộ cho Lục Gia Bách, khiến cậu ta quên Dương Tâm đi. Chỉ cần cậu ta quên đoạn tình cảm này, đám lão già bên Ám Long sẽ có cách làm Lục Gia Bách cưới cô.”
Hạ thuốc?
Chẳng phải rất khó à?
Nói hạ là hạ được sao chứ?
“Làm thế nào được? Tôi thậm chí không gặp được anh ấy thì hạ thuốc kiểu gì?”
Trần Cát Phượng bưng cà phê trên bàn lên uống vài ngụm, hờ hững đáp: “Rất đơn giản, không phải cậu ta nhờ cô bố trí đám cưới à? Dù sao cô cũng là con gái của thủ lĩnh đời trước, đến tổng bộ trình diện thì người cầm quyền mới kiểu gì cũng phải ra mặt tiếp đón chứ? Đừng nói với tôi cô không tìm được cơ hội hạ thuốc ngay trong địa bàn của mình nhé.”
Đôi mắt Tô Yến sáng ngời lên.
Thuốc gây mất trí nhớ à?
Đúng thế, dù sao sớm hay muộn cô ta cũng phải cho Lục Gia Bách uống thuốc gián đoạn trí nhớ, bằng không vĩnh viễn cũng không có cách nào loại bỏ Dương Tâm khỏi sinh mệnh của anh.
Chỉ cần còn một ngày anh không quên Dương Tâm, cô ta sẽ không có cơ hội xoay mình.
Chờ anh mất đi kí ức rồi, cô ta sẽ làm anh đi đối phó Tu La môn, khiến anh đích thân đâm Dương Tâm, đây mới là biện pháp tàn nhẫn tanh máu nhất.
Nghĩ một lát, cô ta cắn răng hỏi: “Thật sự có loại thuốc có thể khiến người ta mất trí nhớ cục bộ sao? Uống thuốc này rồi có thể làm người ta quên người mình yêu tận xương tủy chứ?”
Trần Cát Phượng cười khẽ, nhướng mày đáp: “Năm đó Lạc Hồ cũng yêu con gái cả của gia tộc Hải Nhân đấy thôi, thậm chí sẵn sàng ruồng bỏ Ám Long vì đối phương. Nhưng sau lại bị đại trưởng lão hạ thuốc mất trí nhớ, cô xem, bây giờ cậu ta còn nhớ rõ Hải Vy là người nào sao? Cô gái trẻ, cô đừng xem thường chế thuốc sư của tổng bộ Ám Long, thuốc gây mất trí nhớ bọn họ chế ra chẳng những dược tính mạnh mẽ còn khó giải nữa, cô cứ yên tâm mà làm đi. Khi nào về tổng bộ, gọi đại trưởng lão lấy cho cô ít thuốc này, phải nắm chắc cơ hội trong tay nha, đây là hy vọng duy nhất để cô trở mình đấy.”
Tô Yến siết chặt nắm tay: “Được, tôi sẽ làm!”
“…”
Mẹ Triệu không nói chuyện, với tình trạng của bà ta bây giờ có lẽ cũng nói không nên lời.
Lúc này, cụ Tằng chậm rãi đi từ bên ngoài vào, giơ gậy chống lên đánh mạnh Triệu An mấy cái.
Ông cụ tuy già lắm rồi, nhưng sức không nhỏ.
Chịu mấy gậy của ông cụ, mặt Triệu An tái nhợt đi trông thấy.
“Thằng hư đốn này, mày mặc kệ chết sống của cậu mày thì thôi đi, nhưng mày nhìn mẹ mày thế này mày không đau lòng à?”
“…”
“Mẹ mày dành trọn tình thương của mẹ cho mày, còn không muốn có thêm con thứ hai nữa, nó yêu mày, chiều mày, mà mày thì sao? Vì một con đàn bà ép mẹ mày đến mức này, chẳng lẽ mày thật sự định nhìn mẹ mày đói chết trên giường hay sao?”