ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 75 Không tìm thấy Huyền Sương!

Dương Tâm đã rời khỏi trụ sở chính trong nhiều lời buộc tội và chửi rủa.

Cô vừa đi đến một đài phun nước ngoài trời, liền gặp mặt với Trần Tuấn.

“Dương Tâm, cô ổn chứ? Họ có làm khó cô không.”

Dương Tâm tâm trạng đã đỡ hơn và ổn định hơn, dùng tay áo của bản thân để lau mồ hôi trên trán của mình, cười rồi nói: “Không có gì, tôi vẫn có thể đấu lại được mà, anh làm gì mà trở nên lo lắng như vậy? Không tin vào khả năng nhẫn nại của tôi hay sao?”

Trần Tuấn vừa buồn vừa vui lắc đầu, giọng đầy bất lực nói: “nhưng phàm là những gì liên quan tới cô , tôi luôn thấy sẽ trở thành một mớ hỗn độn, nó như là một cái gì đó, cả thế giới nói tôi tính cách ấm áp như ngọc, bình tĩnh hành xử, nhưng cô là một ngoại lệ của tôi, miễn là nó liên quan đến cô, tôi không thể bình tĩnh.”

Dương Tâm bước tới, nắm lấy tay anh ta và nói, “đi nào, đưa tôi về nhà đi, mấy đữa nhỏ chưa ăn trưa đâu.”

“Được thôi.”

Trong văn phòng tổng giám đốc … Lục Gia Bách rời mắt khỏi màn hình máy tính, và khép lại đó là hình ảnh của một người đàn ông và một người phụ nữ quay lưng và rời đi.

Cửa được mở ra, Đoàn Ninh bước vào từ bên ngoài.

“Cô Dương Tâm đã từ chối thừa nhận rằng mình đã sao chép hoặc hủy hoại bản vẽ, và đe dọa sẽ sử dụng các thủ tục pháp lý, thái độ của bà Lục hiện tại rất tức giận, rất cứng rắn, khi tôi đến, cô đã đi đến văn phòng để liên lạc, nên muốn Nguyên Thanh liên lạc với Huyền Sương, thuyết phục Huyền sương đến Hải Thành để truy tố.”

Lục Gia Bách dùng tay vuốt lông mày, rồi nhẹ nhàng nói : “Vậy thì hãy cố gắng để ngăn chặn Huyền Sương trở về biển, anh hãy gọi cho Nguyên Thanh, bảo anh ta gửi cho tôi cách liên lạc với Huyền Sương, cá nhân tôi sẽ nói chuyện riêng với cô ấy.”

Đoàn Ninh cau mày, thở dài nói: Huyền Sương con người bí ẩn này, bốn năm trước cô ấy chỉ nộp một bản vẽ, thậm chí không để lộ khuôn mặt, thậm chí không xuất hiện tại lễ trao giải, người tổ chức gọi cho cô ấy, cô ấy nói rằng cô ấy sẽ ngủ ở nhà, không đi, có lẽ là một người đàn bà cô độc, không phải là một người biết ăn nói”.

Lục Gia Bách chỉ tay, nói: “Liên hệ được với người đó rồi hãng tính, nói đi cũng phải nói lại, cô đã không xuất hiện trong bốn năm, tôi lo lắng rằng thậm chí cái bóng của cô ấy cũng không thể được tìm thấy, lo lắng rằng cô ta đột nhiên xuất hiện ở Hải Thành, trực tiếp nói cho Dương Tâm, sau đó cố gắng thuyết phục cô bỏ đơn kiện là khó khăn như này.”

“Được rồi, tôi sẽ gọi cho Nguyên Thanh ngay bây giờ và bảo anh ta tìm thông tin liên lạc của Huyền Sương.”

“ừm, ừm.”

… Trong xe.

Vừa lái xe, Trần Tuấn vừa hỏi: “Dương Tâm à, bản vẽ mà cô đã thiết kế giống với bản vẽ của Huyền Sương cách đây bốn năm.

Cô không phải là loại người thích tranh giành quyền lực, làm sao cô có thể trong cuộc thi này …làm việc học từ tác phẩm của người khác cơ chứ?”

Dương Tâm ngồi trên ghế lái xe, sau khi nghe câu hỏi của anh ấy, nói nhỏ: “có thể tôi xem quá nhiều tác phẩm của cô ấy quá, nên thiết có một chút giống với cô ấy, trong thực tế, nhìn gần hơn không phải là như vậy, ai biết được ai sẽ bị lật ngược đâu chứ, đây là cuộc sống mà, một số điều muốn giấu cũng không giáu được mà”.

Qua những lời đó, Trần Tuần cảm thấy một số ý tưởng lạ thường.

“ Được rồi, cô biết tự sắp xếp trong lòng là được, tôi tin rằng cô không phải là một người bốc đồng, làm những điều này có sự thật riêng của cô, nhưng tôi sợ rằng dì của tôi sẽ không dừng lại, chắc chắn sẽ liên lụy đến bạn, nếu tôi không quá chăm sóc cho cô, dì của tôi sẽ không ghét cô.”

Dương Tâm nhún vai, khuôn mặt không cảm xúc nói: “không sao đâu, bà ấy cũng chỉ là do yêu thương anh mà thôi, vì vậy nó gọi là lo lắng,anh có thể yên tâm, tôi đã kiểm soát được tình hình rồi, sẽ không làm cho anh bị mắc kẹt khó xử ở giữa nữa.”

Anh ta thu hẹp đôi mắt lại và hỏi: “lời nói của cô, ‘tôi sẽ không bị kẹt giữa hai người’ có nghĩa muốn là giữ khoảng cách với tôi đúng không?”

Dương Tâm nở một nụ cười nhẹ, nói: “Anh suy nghĩ nhiều rồi, bà Lục chỉ là dì của bạn, cô ấy thích tôi hay không không ảnh hưởng đến việc tôi có chấp nhận anh hay không.”

Trần Tuấn có vẻ nhẹ nhõm, suy nghĩ từ căng thẳng từ từ thư giãn xuống, “cô vốn dĩ là người thấu tình đạt lý, là tôi nghĩ nhiều rồi, là tiểu nhân đi so sánh với tấm lòng rộng lớn rồi,thực sự xin lỗi.”

Dương Tâm chỉ mỉm cười, không nói gì.

Khi ở lại với Trần Tuấn, cảm thấy thật bình yên và vui vẻ, không có hận thù yêu ghét , chỉ có yên bình.

Cuộc sống hiện tại này là những gì cô ấy luôn mong muốn, nhưng cô luôn luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó.

… … Trong hai ngày liền, lời đồn đại về việc cô Dương Tâm sao chép Huyền Sương nổi tiếng đã lan rộng khắp thế giới và gây ra một cơn sóng toàn cầu.

Vì không có lời giải thích nào từ cả hai phía, nên nó cứ tiếp tục bị ủ lại.

Trong văn phòng tổng giám đốc Lục.

Nguyên Thanh ngồi trên ghế sofa, nhíu lông mày nhìn vào người đàn ông đang đọc các tài liệu tại bàn làm việc, không nhịn được mỉm cười nói: “trong thực tế, Anh không cần phải lo lắng, chúng tôi không thể tìm thấy Huyền Sương, bà Lục thì càng không thể tìm thấy, miễn là các bên ban đầu không xuất hiện, vụ kiện này sẽ không nổi lên, chờ đợi cho một vài ngày sau, nó sẽ tự biến mất.”

Lục Gia Bách quẳng cây bút trong tay ra, ngả về phía sau và nghiêng người về phía sau ghế, anh ta nói: “nhưng người phụ nữ đó nhất quyết rằng mình không hề bắt chước, không thừa nhận hoặc phá hủy tác phẩm của Huyền Sương”.

Nguyên Thanh không thể không tắt nụ cười.

Anh ta không thể hiểu được tâm trí của Dương Tâm, thậm chí Lục Gia Bách còn không thể hiểu nổi,anh ta không nghĩ rằng anh ta có thể hiểu.

“Bây giờ phải làm gì? Tiếp tục tìm kiếm Huyền Sương thần bí và làm cho rõ ràng rằng cô ấy không bắt chước? Nhưng … Người bên pháp lý nói rằng tác phẩm của cô ấy đã được xem là ăn cắp và sao chép, thậm chí nếu cô ta giải thích đi chăng nữa, thế giới sẽ chỉ nghĩ rằng cô ấy đã bị anh gây áp lực để nói dối, và điều này có thể trở nên tồi tệ hơn.”

Lục Gia Bách nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Anh bỏ qua phần quan trọng nhất, vì vậy mới cảm thấy tình hình rất hỗn loạn, tôi nghĩ rằng, Huyền Sương có thể là một thay đổi, Dương Tâm người phụ nữ có một bí mật lớn của mình, cô ấy đã miễn cưỡng giấu, mặc dù tôi không biết những gì cô ấy đang cầm trong tay, nhưng tôi chắc chắn rằng cô ấy có thể rút lui.”

Nguyên Thanh nghe anh ta nói thế, anh ta càng nghi ngờ.

Lục Gia Bách đã vẫy tay và cười như thể “cô gái Dương Tâm này sẽ làm chúng ta ngạc nhiên”.

Nguyên Thanh cũng muốn nói thêm,nhưng tại thời điểm này, Đoàn Ninh đẩy cửa đi vào.

Đôi mắt của anh ta nhìn vào Lục Gia Bách,định mở miệng, và nuốt trở lại, nhìn vào Nguyên Thanh, dường như đang có ý gì đó.

Nguyên thanh không thể không hiểu ra, từ từ đứng dậy từ ghế sofa nói: “tôi sẽ xem xét các cách khác,để tôi có thể liên lạc với Huyền Sương, mọi người cứ nói chuyện đi.”

Sau khi chứng kiến anh ta rời đi, Đoàn Ninh nói: “tôi đã tìm ra nơi mà tôi đã gửi mẫu máu của Lục Gia Tân và cậu bé”.

Lục Gia Bách nheo mắt, hỏi: “ở đâu?”

“Ở Mexico, nằm trong tay một thiên tài y học , và tôi đã tìm được địa chỉ IP của hệ thống chăm sóc sức khỏe của đối phương rồi, và mẫu máu đã được kiểm tra trong ba ngày, và kết quả sẽ rất nhanh, và nếu anh muốn biết liệu có phải là con của Lục Gia Tân hay không, anh có thể xâm nhập vào hệ thống chăm sóc sức khỏe.”

Sau vài giây im lặng, Lục Gia Bách nói: “Gửi địa chỉ IP cho tôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi