ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 77: Bạo chúa mà bị đùa giỡn như vịt như nhà?

Huyền Cẩn nhướng mày, trong mắt hiện lên một tia tính toán trong đáy mắt, trên mặt còn phảng phất mùi vị tà ác.

“Ý là … chơi bọn họ một vố ư?”

Dương Tùy Ý chớp chớp mắt, và thì thầm vào tai cô ta vài câu.

“Ý kiến này hay đấy.” Huyền Cẩn đập mạnh tay xuống mặt bàn và lắc lắc cốc cà phê trên tay.

Thằng nhóc này nhanh chóng trốn đi, hung hăng trừng mắt nhìn cô ta, “Cái cô này có thể đừng có cái kiểu động một tí liền đập vậy không, bị cô dọa cho sợ hết hồn rồi.”

Huyền Cẩn bóp mặt cậu nhóc cười toe toét nói: “Chơi khăm à, trò mà cô thích nhất đấy. Nhóc đừng lo lắng, cô sẽ tiễn bọn họ lên trời với kỹ năng diễn xuất tuyệt đỉnh này, sau đó để cho bọn họ rơi xuống thật thảm hại.”

“…”

Cậu nhóc bắt đầu hối hận khi để người phụ nữ điên rồ này đến Hải Thành rồi.

Cũng không biết quyết định này liệu có đúng không.

Đừng để cuối cùng bày ra một bàn cờ, chơi đến cuối cùng lại để cô ta khuấy tung cả lên.

Biệt thự nhà họ Lục, trong phòng khách.

Bà Lục và Lục Thanh Thanh đang ngồi trên ghế sô pha trò chuyện.

Lục Thanh Thanh hỏi: “Mẹ ơi, bộ phận quan hệ công chúng của Lục thị không liên lạc với Huyền Sương sao?”

Vẻ mặt của bà Lục có chút mệt mỏi, hai ngày nay bà ta đã suy sụp về chuyện của cái đứa tiện nhân Dương Tâm rồi.

Vừa phải đề phòng người phụ nữ đó tìm con trai mình xin trợ giúp, hai vừa phải đề phòng nó mê hoặc cháu trai mình, đúng là ứng phó cả hai bên mệt mỏi không thôi.

“Không có, Huyền Sương giống như bốc hơi khỏi thế giới rồi ấy. Không ai có thể liên lạc với cô ta, ngay cả thông tin cơ bản cũng không tra ra được. Mẹ còn đang hoài nghi trên đời này không có người như vậy.”

Lục Thanh Thanh dường như thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau khi cân nhắc một lúc, cô ta cố gắng nói: “Mẹ ơi, hay là bỏ đi. Có lẽ cô ta đã xem qua tác phẩm của Huyền Sương, nên trong đầu có sẵn một khung phác họa cố định, tự mình vẽ lại do bị điều đấy ảnh hưởng nên mới tác phẩm mới có nét như tranh của Huyền Sương. Dù sao, sự cố này không gây ra cho con bất kỳ tổn thất đáng kể nào đâu, vì vậy cứ để nó qua đi mẹ ạ.”

“Không được.” bà Lục thậm chí còn không nghĩ gì mà trực tiếp phản đối. ” Cuối cùng thì mẹ đã nắm bắt được cơ hội để tống người phụ nữ đó vào tù rồi. Không phải cô ta kiêu ngạo lắm sao? Mẹ muốn xem cô ta bị tống vào đấy thử xem có còn dám kiêu ngạo nữa hay không.”

“Nhưng … cô ta cũng phải tội nặng đến mức tày trời mà. Bây giờ chúng ta không thể tìm thấy Huyền Sương, chứng minh rằng ông trời cũng đang về phe cô ta rồi. Tại sao chúng ta không làm theo ý muốn của ông trời mà tha thứ cho cô ta, để cho cô ta thoát một lần.”

Bà Lục vừa định nói vài câu trách móc thì điện thoại trên bàn đổ chuông.

Vừa mới liếc nhìn, chính là người được phái đi tìm Huyền Sương.

Bà ta vội vàng ấn nút trả lời, vội vàng hỏi: “Thế nào rồi, anh tìm được người chưa?”

“Xin lỗi, thưa phu nhân chủ tịch, chúng tôi đã lục tung các nơi Huyền Sương có thể đi, và vẫn không có tin tức về cô ta, nhưng chúng tôi đã tìm thấy tung tích của đồ đệ của cô ta là Huyền Cẩn.”

“Ồ?” Bà Lục trên mặt hài lòng, vội vàng hỏi: “Đồ đệ của cô ta ở đâu?

“Trong khách sạn năm sao ở Hải Thành, theo như tôi thấy, lẽ ra cô ta nên thay mặt sư phụ mình giải quyết vấn đề này, cũng tính là được sự ủy thác của Huyền Sương, chỉ cần miễn là chúng ta thuyết phục được Huyền Cẩn để cô ta đến tòa có lời có đơn kháng cáo thì tòa có thể lập án rồi ạ ”.

Bà Lục siết chặt điện thoại trong lòng bàn tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh nghĩ cách liên hệ với cô ta đi, cứ nói là tôi muốn mời cô ta đến uống trà chiều tâm sự một chút.”

“Được rồi, tôi sẽ đi sắp xếp ngay bây giờ.”

Vừa cúp điện thoại, bà Lục nhếch mép cười chế nhạo: “Ông trời nghiêng về phía cô ta cơ à? Không, ông trời không có nghiêng về phía cô ta. Đây tính là gì, đồ đệ của Huyền Sương là Huyền Cẩn cũng đã ở đây rồi. Chỉ cần chúng ta thuyết phục Huyền Cẩn lấy danh nghĩa sư phụ cô ta khởi tố thôi, Dương Taauy chắc chắn không thoát khỏi cảnh ngục tù đâu. “

Lục Thanh Thanh bĩu môi, thật ra cô ta cũng không muốn làm lớn chuyện, nhưng mẹ cô ta bây giờ hận Dương Tâm đến mức có mười con bò cũng không thể kéo ghìm bà ta lại được.

“Mẹ ơi, mẹ có thực sự định gặp Huyền Cẩn không? Hay là … thôi bỏ đi mẹ.”

Bà Lục lườm cô một cái rồi đi về phía cửa, “Nếu như chỉ là là sao chép bình thường ấy, mẹ cũng không thèm tốn nhiều thời gian mà bới móc, nhưng anh họ con lại quyết tâm mềm lòng lấy cô ta, hơn nữa anh của con còn nhất quyết mà bảo vệ cô ta. Đúng là động vào điểm mấu chốt của ta mà. Một người phụ nữ nuôi mấy đứa con hoang, vĩnh viễn cũng đừng có mong tiến được vào của của nhà họ Lục hay nhà họ Tần. “

“…”

… Bên trong khách sạn năm sao.

Huyền Cẩn đang nằm trên giường chơi game thì tiếng chuông cửa đột ngột vang lên.

Cô ta đứng dậy, không tình nguyện đi tới cửa mở cửa.

“Ai đấy, làm phiền người ta chơi game là tội tày trời đấy có biết không hả.”

Đoàn Ninh sờ sờ cái mũi, lùi lại hai bước, cười nói: “Cô là cô Huyền Cẩn phải không. Tôi tên là Đoàn Ninh. Tôi là trợ lý đặc biệt của chủ tịch tập đoàn tài phiệt Lục thị.”

“Ừ.” Cô Huyền đáp một tiếng, vẫn cúi đầu mải chơi game của mình, còn không thèm nhìn thẳng vào mắt anh ta.

Đoàn Ninh ho nhẹ một tiếng, cố nén bầu không khí xấu hổ lại nói tiếp: “Cô Huyền hẳn là đã nghe chuyện Cô Dương sao chép tác phẩm nổi tiếng của sư phụ Huyền Sương của mình đúng không ạ? Không biết sư phụ của cô có kế hoạch gì không?”

Ngón tay Huyền Cẩn dừng một chút trên màn hình, ngước mắt lên nhìn anh ta chằm chằm, mỉm cười hỏi: “Anh nghĩ sư phụ của tôi sẽ có kế hoạch như thế nào? Nói theo cách khác, nếu tác phẩm của anh bị sao chép, thì anh sẽ làm gì?”

Ngay khi giọng nói của cô ta vừa rơi xuống, một giọng nói từ tính trầm và mạnh đột nhiên vang lên ở hành lang bên ngoài, “Vậy ý của cô Huyền đây có nghĩa là sư phụ của cô cũng đang định ra kiện?”

Cả hai cùng quay lại nhìn.

Đoàn Ninh cung kính gọi tổng giám đốc Lục, sau đó lùi sang một bên.

Huyền Cẩn chớp chớp mắt, ánh mắt cô ta đột nhiên bị khuôn mặt điển trai của Lục Diêm Vương thu hút.

Được rồi, cô ta trước giờ đều không thể miễn nhiễm với những anh chàng đẹp trai, chỉ cần nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai nào đó là đã mất hết chừng mực.

“Người nắm quyền trong tập đoàn tài phiệt của Lục thị, thật may là nghe được giọng điệu của anh Lục đây, anh là muốn sư phụ của tôi kháng án sao?”

Lục Gia Bách lười biếng dựa vào trên tường, một tay đút túi quần, tay kia thì đang nghịch điện thoại, đôi môi mỏng khẽ câu lên, lộ ra một nụ cười xấu xa.

Huyền Cẩn đưa tay sờ mũi, chậm rãi dời tầm mắt, chết tiệt, nếu nhìn lâu hơn nữa sẽ chảy máu mũi mất.

Tổng giám đốc Lục quả thật xứng đáng là người đứng đầu danh sách top năm người đàn ông giàu nhất thế giới, đúng là thuộc hạng đàn ông giá trị kim cương với khối tài sản trong tay lên đến hàng trăm tỷ đồng.

Chỉ với một dáng tựa vào tường bình thường như vậy, không cần cử động hay nói chuyện, anh ấy cũng có thể quyến rũ tâm hồn mỗi phụ nữ rồi.

“Huyền Cẩn một tuyển thủ đua xe nổi tiếng quốc tế và nhà thiết kế cũng nổi tiếng tầm cỡ quốc tế, đã ngưỡng mộ tên tuổi của cô từ lâu. Cô Dương là nhà thiết kế chính của nhà họ Lục chúng tôi. Tôi đương nhiên không muốn sư phụ của cô kiện cô ấy. Nếu cô ấy đi tù thì việc đó đối với Lục thị của chúng tôi cũng là một loại mất mát. Hãy nói cho tôi biết về điều kiện của các cô đi. Làm thế nào thì mới coi là dàn xếp ổn thỏa đây? “

Huyền Cẩn nhướng mày, đi tới chỗ Lục Gia Bách, vươn tay đặt lên vai anh, ghé sát vào khuôn mặt tuấn tú của anh, cười nhạt nói: “Trên thế giới này có vô số phụ nữ muốn leo lên người anh Lục đây, nhưng đều không phải chuyện muốn là được. Hay là, đêm nay anh ở lại đây với tôi đi? Nếu như tôi thấy hài lòng, ngày mai tôi sẽ rời khỏi Hải Thành, chuyện sao chép kia coi như chưa từng có nhé. “

“Khụ khụ”

Đoàn Ninh bị những lời nói gạ gẫm trơ trẽn, táo bạo và rõ ràng của Huyền Cẩn chọc cho bị sặc.

Mẹ nó chứ, bạo chúa mà bị đùa giỡn như vịt nhà à?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi