ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 770

Ông cụ Trần nhìn cả người Minh Dũng đều là máu, trầm giọng nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ban ngày ban mặt như vậy, sao có thể xuất hiện một đoàn xe lớn theo sau như vậy được chứ?”

Minh Dũng hơi cúi đầu xuống để bản thân cố gắng giữ bình tĩnh, sau đó đem tình hình ở hiện trường xảy ra tai nạn kể tóm tắt lại cho bọn họ một lượt.

Sau khi Trần Tuấn nghe xong liền cau mày hỏi: “Tâm Tâm không có bị thương gì đúng không?”

“Không, vào lúc nguy cấp bà chủ đã đẩy cô ấy ra khỏi xe, mặc dù lăn dưới đất mấy vòng, nhưng cô ấy mặc nhiều quần áo nên không có gì nguy hiểm.”

Sau khi Trần Tuấn nghe thấy thì thở nhẹ một hơi, nghiêng đầu nhìn sang ông cụ ở bên cạnh, trầm giọng nói: “Bước đầu phán đoán thì có lẽ là do cố ý gây ra, con đi thăm dò tình hình ở hiện trường một lát, ở bên này phải giao cho ông rồi.”

Nói xong, anh ta xoay người lại đang chuẩn bị rời khỏi.

Minh Dũng vội vàng lên tiếng gọi anh ta đứng lại: “Cậu Tuấn, cậu không cần đi nữa, sau khi cậu Thẩm nhận được tin cô chủ xảy ra tai nạn thì đã lập tức chạy đến hiện trường rồi, đến giờ cậu ấy cũng chưa qua đây, chắc là đã ở bên đó tiến hành điều tra rồi.”

Ông cụ nhìn sang Trần Tuấn, gật đầu nói: “Vậy thì con không cần phải qua đó nữa, cậu nhóc nhà họ Thẩm đó là anh ruột của bé Tâm, hôm nay em gái xảy ra chuyện lớn như vậy, nhất định cậu ấy sẽ dốc hết sức mình để tra ra người chỉ thị đằng sau đó, con gọi điện thoại qua cho anh em Lục Gia Bách với Lục Gia Tân, nói với bọn họ là tình hình của cô con rất không ổn, kêu bọn họ nhanh chóng qua đây đi.”

“Vâng.”

Trong phòng phẫu thuật.

Dương Tâm nheo mắt nhìn sang đỉnh đầu bà Lục còn dính mảnh thuỷ tinh vỡ, gương mặt cô tràn ngập sự lo lắng.

“Chụp CT của não bộ đã có kết quả chưa?”

“Có rồi có rồi.” Một bác sĩ nữ cầm theo mấy tấm Doppler màu chạy qua: “Cô xem.”

Dương Tâm giành lấy, mắt lướt qua tờ CT một lượt, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn nữa.

“Cô chủ, tình hình của bà Lục hiện tại rất nguy cấp, cho thông báo bệnh tình khó qua khỏi đi, nếu không thì rủi ro thật sự quá lớn, thế này là liên quan đến mạng người đó, chúng ta đều sẽ bị kiện đó.”

Người lên tiếng là người phụ trách của cơ sở điều trị Lục Thị, lời nói của anh ta rất dõng dạc, ngay lập tức kích động đến Dương Tâm.

“Lo lắng phải gánh mạng người dẫn đến kiện tụng thì biến ra ngoài hết đi, đừng có ở đây kêu gào.”

“Cô…”

Dương Tâm liếc mắt nhìn mấy vị chuyên gia xung quanh đang do dự, lạnh lùng mỉm cười, nói: “Nuôi quân ba năm dùng quân một giờ, mấy năm nay Lục Thị đã bỏ ra bao nhiêu tiền của lên người các người rồi, các người thì hay lắm, làm không được gì thì cũng thôi đi, còn sợ bị truy cứu trách nhiệm, theo tôi thấy thì đội y tế này nên giải tán sớm đi, để khỏi phải lãng phí tiền của nuôi dưỡng nhóm người nhu nhược vô dụng các người.”

“Cô.” Người phụ trách bị cô mắng đến không nói ra được từ nào, giật mạnh tay áo rồi bước ra khỏi phòng phẫu thuật.

“Người nào sợ chết, sợ truy cứu trách nhiệm, sợ rước thêm rắc rối đều có thể biến hết ra ngoài, cuộc phẫu thuật hôm nay dù có nói thế nào tôi cũng nhất định làm, bà ấy sống được là do may mắn, chết đi thì cũng là số mệnh.”

Mấy vị chuyên gia ngơ ngác nhìn nhau, sau vài giây nhìn nhau thì lại có thêm hai người rời khỏi.

Cuối cùng chỉ còn lại Dương Tâm cùng với một nữ bác sĩ ở lại bên trong.

“Cô chủ, tôi tin vào y thuật của cô, tôi tin là cô sẽ sáng tạo ra kỳ tích lâm sàn.”

“Tin tưởng tôi?” Dương Tâm nhíu mày: “Tại sao lại tin tưởng tôi? Tờ CT này có lẽ cô cũng nhìn hiểu rồi, mảnh thuỷ tinh cắm thẳng vào thần kinh trung ương, không cần biết là dùng dao lấy ra hay là trực tiếp rút ra đều có khả năng cực lớn là sẽ tổn thương đến thần kinh, nếu như nặng thì sẽ chết ngay lập tức, còn nhẹ thì sẽ trở thành người thực vậy.”

Nữ bác sĩ mím môi, cắn răng nói: “Là Lục Thị tài trợ để tôi học hết đại học y dược, cũng là Lục Thị cho tôi đi theo thầy Triệu An để học thần kinh lâm sàn, tôi không sợ.”

Dương Tâm mỉm cười, không nói thêm gì nữa, tiếp tục quan sát tờ CT não bộ trong tay, bắt đầu lập ra phương án chữa trị.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi