Chương 773
Thẩm Thanh Vi hơi cúi đầu xuống, một cánh tay đặt lên trên má đang nóng rang lên của mình, trong ánh mắt cô ta có sự lạnh lẽo lướt ngang qua.
Cái bà già đáng chết này, đợi sau này cô ta ngồi vào vị trí đó rồi, việc đầu tiên mà cô ta muốn làm đó là hành hạ bà ta, khiến bà ta sống không bằng chết.
“Chỉ là con cảm thấy đây là cơ hội vô cùng hiếm có, hơn nữa con mượn tay của Phó Linh Ngọc để gây ra trận tai nạn này, cũng sẽ không điều tra đến con, mẹ căng thẳng như vậy làm gì?”
“Ngu ngốc.” Trần Cát Phượng lại nổi giận chửi mắng thêm vài câu: “Nếu như vào thời điểm quan trọng này mà Dương Tâm xảy ra chuyện, cô nghĩ rằng Lục Gia Bách còn có thể tiếp tục ở lại Ám Long tổng bộ được nữa hả? Nếu như cậu ta không ở đó tiếp thì làm sao Tô Yến cho cậu ta uống thuốc mất trí nhớ được?”
Thẩm Thanh Vi vừa nghe thấy bà ta phân tích thì mới thấy suýt chút nữa bản thân đã làm hỏng chuyện rồi.
Lúc trước cô ta nghe nói người bị tông trọng thương là bà Lục chứ không phải Dương Tâm, trong lòng cô ta còn rất thất vọng, rất buồn bã nữa.
Bây giờ suy nghĩ kỹ lại, cô ta nên cảm thấy may mắn vì Dương Tâm không sao, nếu không chỉ cần Lục Gia Bách rời khỏi Ám Long tổng bộ thì kế hoạch của Tô Yến không cách nào thực hiện được rồi.
“Đúng, con xin lỗi mẹ, con thật sự không nghĩ mọi chuyện sẽ nghiêm trọng như vậy, cũng may người bị thương không phải Dương Tâm, có lẽ là Lục Gia Bách sẽ không dễ dàng trở về như vậy đâu.”
Nói đến đây, đột nhiên cô ta nhớ ra mục đích cô ta qua đây, vội vàng nói: “Phó Linh Ngọc gọi điện thoại cho con, nói là mấy người tài xế gây tai nạn đó bị một thế lực thần bí bắt đi rồi, có thể là cô ta sẽ bị lộ, con khốn đó uy hiếp con, nói nếu con không giúp cô ta xử lý chuyện này thì cô ta sẽ vạch trần con ra.”
Trần Cát Phượng thở dài một hơi, cảm xúc cũng bình tĩnh lại, lạnh lùng nói: “Là người của Tu La Môn bắt đi, có lẽ là do Dương Tâm ra lệnh, tổng cộng có bảy tên, tôi đã cho sát thủ giỏi nhất đi ám sát hết sáu người trong số đó, vẫn còn một tên chưa rõ sống chết.”
Vốn dĩ Thẩm Thanh Vi đã thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nghe thấy bà ta nói vẫn còn một tên chưa rõ sống chết thì lòng dạ lại nóng hết cả lên.
“Mẹ, mẹ ơi, không thể để sót tên nào đâu, nhất định phải chết hết toàn bộ.”
Trần Cát Phượng lạnh lùng liếc cô ta một cái: “Cô nghĩ là tôi không muốn giết chết tên đó để trừ hết hậu hoạ sau này hả, nhưng người bây giờ ở Tu La Môn, cô tưởng là tôi có bản lĩnh ngang trời đó hả, có thể đi một vòng ở Tu La Môn để giết người à?”
“Vậy, vậy phải làm thế nào?”
“Làm thế nào?” Trần Cát Phượng trừng mắt nhìn cô ta, nổi giận: “Còn có thể làm gì nữa, chỉ có thể hi sinh mấy tên gian tế mà bao nhiêu năm nay sắp đặt ở Tu La Môn, để bọn họ ra tay thủ tiêu tên cuối cùng kia, tâm huyết phù trợ bao nhiêu năm nay đó, chỉ trong một đêm đã huỷ hết trong tay cô rồi, nếu như sau này mà cô còn dám tự ý hành động nữa thì đừng trách tôi không niệm tình mẹ con.”
“…”
Bệnh viện.
Trên sân thượng ngoài trời.
Dương Tâm đang nghe điện thoại.
Trong gió rét, lông mày của cô cũng lạnh buốt.
“Gặp phải phục kích? Bảy người chết hết sáu người? Xem ra con cá đằng sau chuyện này cũng khá lớn đó, tôi đoán chắc chắn đối phương cũng sẽ bịt miệng luôn tên cuối cùng, rất tốt, tôi sẽ đợi tên đó ra tay, chỉ cần tên đó hành động thì tôi liền có thể tìm rõ ngọn nguồn, điều tra rõ kẻ chỉ thị đằng sau.”
“Môn chủ, vậy chúng ta nên ứng phó thế nào đây? Là tăng cường phòng bị hay là?”
“Cứ trông coi như những tội phạm bình thường khác, chỉ cần có gì khác thường thì lập tức báo ngay.”
“Vâng.”
Nói điện thoại xong, cô còn chưa kịp cất điện thoại vào thì vai đã nặng xuống, một chiếc áo khoác được khoác lên người cô.
Cô vô thức xoay người lại nhìn, gương mặt ấm áp hiền hoà đó của Trần Tuấn liền in vào trong mắt cô.
“Trên sân thượng ngoài trời gió rất lớn, em mới sinh chưa bao lâu, đừng để gió lạnh ảnh hưởng đến xương cốt.”