Chương 800
Nhà cũ của nhà họ Lâm.
Trần Uyên đang nghe điện thoại, không biết đầu kia nói gì mà cô bỗng bật dậy khỏi ghế sa lông.
“Bác… Bác Phúc, bác nói gì cơ? Anh cháu… Anh cháu sắp bán Trần Thị rồi á?”
“Đúng vậy, cô hai, cậu cả tiêu sạch tiền của công ty với tiền bán cổ phiếu rồi, giờ không có tiền nên định xuống tay với công ty.”
Ngón tay Trần Uyên run lên, điện thoại di động trượt khỏi tay cô rơi xuống sàn nhà.
Lúc này, Lâm Thanh đang đi từ tầng hai xuống, thấy sắc mặt cô trắng bệch, toàn thân run lẩy bẩy thì hoảng hốt, vội vã lao đến ôm lấy cô.
“Làm sao vậy? Có chuyện gì thế?”
Trần Uyên lao vào ngực anh ta khóc ầm lên.
“Lâm Thanh, em sai rồi, đáng lẽ em không nên giao công ty cho anh ta, mới có một tháng ngắn ngủi thôi mà anh ta đã tiêu sạch cơ nghiệp mà mấy đời tổ tiên khó khăn lắm mới làm ra được. Thứ vô liêm sỉ đó, anh ta… Anh ta lại định bán công ty lấy tiền kìa.”
Ánh mắt Lâm Thanh tối lại, trên gương mặt tuấn tú lộ ra chút u ám.
Mới có mấy ngày không trông coi anh ta mà anh ta đã chật vật đến thế rồi sao?
Đến mức muốn bán công ty lấy tiền luôn.
54 nghìn tỷ.
Chỉ riêng chỗ cổ phiếu ròng trong tay anh ta đã trị giá 54 nghìn tỷ, chẳng lẽ nhanh như vậy đã hết sạch rồi sao?
Cho dù là đốt từng tờ tiền một cũng đủ cho anh ta đốt mấy năm liền.
Bây giờ còn chưa được một tháng đã tiêu sạch không còn đồng nào rồi?
“Em khoan hẵng gấp, để anh đi tìm hiểu tình hình đã, nếu em không muốn Trần Thị đổi chủ thì anh sẽ bỏ vốn thu mua mà.”
Trần Uyên khóc lóc lắc đầu: “Vô dụng thôi, anh ta đã bán tháo sạch số cổ phiếu trong tay rồi, nhà họ Trần không còn là cổ đông lớn nhất của công ty nữa, dù có muốn bảo vệ Trần Thị thì cái ghế chủ tịch hội đồng quản trị cũng phải đổi chủ.”
Lâm Thanh im lặng một lát, cuối cùng vẫn quyết định nói hết mọi việc cho cô.
“Uyên Uyên, chỗ cổ phiếu anh trai em bán tháo đều bị anh mua bằng với giá thị trường. Nếu em muốn chỉnh đốn lại Trần Thị thì anh sẽ chuyển số cổ phiếu này cho em, sau đó sẽ cân đối một khoản tiền để công ty khôi phục hoạt động như bình thường.”
Trần Uyên mở to hai mắt, nhìn anh ta bằng ánh mắt không thể tin nổi, run rẩy hỏi: “Anh… Anh mua lại hết chỗ cổ phiếu đó thật sao, không để nó rơi vào tay người ngoài ư?”
Lâm Thanh vươn tay vuốt ve lại mấy sợi tóc rối trên trán cô, thẳng thắn nói: “Anh biết em yêu quý nhà họ Trần, yêu công ty được mấy đời tạo nên này, nếu như nó đổi chủ thì em sẽ đau lòng lắm. Anh không muốn em đau lòng nên anh chỉ có thể mua hết lại.”
Thân thể Trần Uyên run rẩy thật mạnh, đôi mắt thấm đẫm nước mắt của cô nhìn anh ta, nức nở nói: “Chỗ cổ phần trong tay anh trai em chắc trị giá khoảng sáu mươi nghìn tỷ đó, anh bỏ số tiền lớn như thế để mua lại vì em, Lâm Thanh, sao anh lại phải làm thế?”
Lâm Thanh ôm chặt cô, cười khẽ: “Bởi vì em là vợ anh, trong bụng còn có con anh nữa. Tiền chỉ là vật ngoài thân thôi, nếu như có thể dùng tiền để đổi một đời bình anh cho em thì dù anh có phá sản anh cũng không tiếc đâu.”
“Nhưng mà trong bụng em có lẽ là con gái, không thể nối dõi cho nhà họ lâm được…”
Chưa để cô nói xong, Lâm Thanh đã gõ một cái lên đầu cô.
“Con còn đang nằm trong bụng em nghe đấy, em mà nói mấy lời ngốc nghếch này nữa thì con sẽ không thích người mẹ như em đâu.”
Lâm Thanh lại đưa tay vuốt ve gò má cô. Anh ta vẫn luôn luôn ôm lòng áy náy với cô.
Cô không sai, nhưng cô lại bị anh ta làm tổn thương sâu sắc nhất. Mẹ cô cũng không sai, nhưng bà ấy lại chết trong mưu tính của bố anh ta.
Mẹ con cô đều đau đớn vì bố con anh ta.
Sự áy náy này sẽ đi theo anh ta như hình với bóng suốt một đời.