Chương 817
Bà Phó trừng mắt lườm cô ta một cái, bực mình nói: “Trong mắt con, mẹ là người không đáng tin như vậy sao? Mẹ lại chẳng hiểu rõ con quá cơ, yên tâm đi, mẹ sẽ không làm hại con đâu.”
Dứt lời, bà ta quay sang nói với nữ vệ sĩ ở bên cạnh: “Động tác nhanh chút, không có nhiều thời gian đâu, nhanh chóng lấy trứng rồi đi ngay.”
“Vâng, thưa bà chủ.”
Bà Phó kéo Phó Linh Ngọc dậy, đẩy cô ta đi về phía phòng ngủ, vừa đi vừa nói: “Linh Ngọc, mẹ chỉ có thể giúp con được như vậy thôi, mẹ giấu bố con làm những chuyện này, nếu mà ông ấy biết được thì kiểu gì cũng sẽ kiếm chuyện với mẹ cho mà xem. Nhưng mà không sao hết, so với chuyện đó thì mẹ càng quan tâm đến mạng sống của con hơn, con là đứa trẻ do mẹ mang nặng đẻ đau sinh ra, làm sao mẹ nỡ nhẫn tâm nhìn con phải sống cả đời trong lao ngục cơ chứ?”
Phó Linh Ngọc quay đầu nhìn bà ta một cái, đang định nói gì đó, nhưng lại bị bà Phó ngăn lại, bà ta nói: “Đi đi, đi đi, đừng chậm trễ thời gian nữa, đợi đến khi bị anh con phát hiện thì công sức đều đổ sông đổ biển hết đó.”
“…”
Biệt thự nhà họ Dương.
Sau khi bị mấy vệ sĩ đưa về, Dương Nhã đi vòng quanh trong khu vườn yên tĩnh. Trước kia, mặc dù nhà họ Dương không phải là gia đình có danh tiếng gì cho cam, nhưng ít ra cũng là một nhà quyền thế số một số hai trong Hải Thành, nữ giúp việc đứng theo từng nhóm.
Nhưng mà hôm nay, khắp nơi đều là cảnh tượng tiêu điều, đi suốt từ cổng đến tận nhà chính, hoàn toàn không thấy bóng dáng một người giúp việc nào cả.
Bước lên bậc thang, đi vào trong phòng khách, từ bên trong truyền ra những âm thanh quái dị. Dương Nhã vô thức ngước mắt lên nhìn thì bắt gặp một đôi nam nữ đang nằm trên ghế sô pha tằng tịu với nhau.
Cô ta biết người phụ nữ kia, là Tôn Bích Như, mẹ của cô ta, cũng chính là người đã tự tay đưa đứa con gái ruột là cô ta vào bệnh viện tâm thần.
Về phần người đàn ông nằm trên người bà ta, Dương Nhã không biết, hẳn là người tình được bà ta nuôi ở bên ngoài mấy năm nay.
Một ngôi nhà lại suy tàn đến mức độ này, đúng là nực cười mà.
“A!”
Có lẽ là phát hiện ra có người đứng ngoài cửa, Tôn Bích Như nằm trên sô pha đột nhiên hét ầm lên.
Đợi đến khi nhìn rõ người đó là ai, bà ta mới sững người ra, lắp bắp nói: “Nhã, Nhã Nhã, sao, sao con lại ở đây?”
Dương Nhã lạnh lùng nhìn bà ta chằm chằm, khàn giọng nói: “Mặc quần áo đàng hoàng vào, đừng làm bẩn mắt tôi.”
“Hả? À, ừ ừ ừ.” Tôn Bích Như đưa tay đẩy người đàn ông trên người mình ra, hoảng loạn tròng quần áo vào người.
Lúc đang mặc quần áo, đột nhiên bà ta phát hiện có điều gì đó không thích hợp, bà ta ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Dương Nhã, hỏi: “Con, bệnh điên của con khỏi rồi sao?”
Dương Nhã lạnh lùng liếc bà ta một cái, đi về phía cầu thang và nói: “Dương Tâm làm, tôi sẽ ở trong nhà, chờ đến một ngày con điếm kia chết không có chỗ chôn, hài cốt cũng không còn!”
“…”
Tôn Bích Như nuốt một ngụm nước bọt, bị vẻ tàn ác và sát khí của con gái dọa cho hết cả hồn.
“Ờm, cái kia, bố con đang ở bệnh viện, tình hình có vẻ không tốt lắm, phỏng chừng không sống được mấy ngày nữa đâu.”
Dương Nhã không ngừng bước chân, vừa đi vừa nói: “Chết rồi thì kiếm chỗ nào đó mà chôn, còn sống cũng là một loại tra tấn đấy.”
“…”