Chương 841
Từng mảnh kính lớn cùng viên đạt lướt qua cánh tay cô máu chảy không ngừng.
Sau đó, tiếng súng nổ ra, tên đàn em đang ẩn núp trong bóng tối trực tiếp bị Thẩm Thành bắn chết.
Anh ta vừa quay đầu lại thì thấy máu Dương Tâm đang chảy như nhựa, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống.”
“Tâm Tâm, cánh tay của em.”
“Không sao chỉ là trầy ra chút thôi.”
Lâm Vũ Loan còn chưa hoàn hồn.
Nếu như vừa nãy không phải Dương Tâm nhảy về phía bà ấy, đỡ thay bà ấy lần này thì e là viên đạn kia đã bắn thủng đầu bà ấy rồi.
Vừa rồi là cô đã cứu bà ấy.
Con bé này, ngoài miệng nói không tha thứ cho người ta, mở miệng ra là có thể khiến bà ấy tức chết, nhưng trong lòng lại lo lắng cho bà ấy.
Chỉ tiếc là cô không lớn lên bên cạnh bà ấy từ bé, không có tình cảm mẹ con, nếu như phải chọn giữa cô và Thanh Vi, bà ta vẫn sẽ chọn Thanh Vi.
Thẩm Thành đưa tay đỡ lấy cô đề nghị: “Vào xe trước đi, đứng ở bên ngoài mục tiêu quá lớn.”
Dương Tâm lắc đầu một cái, hơi nheo mắt lại, cau mày nói: “Không nên làm vậy, sao lại là một tay súng bắn tỉa chứ? Nếu đúng thật là mấy người kia ra tay, thì cũng không nên chỉ phái một người.”
Thẩm Thành suy nghĩ một chút: “Có phải đã có người tiêu diệt hết tất cả bọn họ rồi không? Mà tay súng bắn tỉa này, không phải do những người kia phái tới, mà là sát thủ của trụ ở trụ sở chính của Ám Long.”
Dương Tâm nghiêng đầu nhìn anh ta một cái lo lắng nói: “Ai lại lặng lẽ tiêu diệt nhiều người như vậy?”
“Tôi…”
Sau lưng vang lên một giọng nói trầm mạnh, là giọng nói mà Dương Tâm quen thuộc.
Cô vô thức ngoảnh đầu lại, thấy Phó Đức Chính khoác trên người chiếc áo khoác màu đen đang bước về phía này, thì lập tức hiểu ra.
Đúng vậy, người này trong tay có lực lượng hùng hậu, đi tới đâu đều như giẫm chân trên đất bằng không chút trở ngại.
Anh ta tiện tay dẫn theo một đội binh là có thể trực tiếp không chế tất cả những tên sát thủ mà người kia phái ra.
“Tôi nghĩ tới cô vội vã sắp xếp chuyện của Phó Linh Ngọc, không rảnh rỗi chứ.”
Phó Đức Chính nở nụ cười nhàn nhạt.
Nhưng sau khi thấy vết máu trên cánh tay cô, gương mặt tuấn tú đột nhiên trầm xuống.
Thật đúng là người phụ nữ này bị thương như cơm bữa.
Anh ta cởi áo khoác trên người mình xuống khoác lên bả vao cô.
“Trên đời này không có gì quan trọng hơn an nguy của cô, trời lạnh thế này, không biết đường mà mặc thêm áo vào sao? Còn nữa có thể che chắn kỹ chút không, đừng có lúc nào cũng để bản thân mình bị thương.”
Dương Tâm không biết phải nói gì.
Anh ta nghĩ là cô muốn mình bị thương à, rất đau đấy có biết không.
Còn nữa, cô đã mặc áo lông vũ cộng thêm cả áo len sợi rồi đấy.
Còn anh ta thì ngược lại sau khi cởi áo khoác cho cô, trên người cũng chỉ mặc đúng một cái áo sơ mi mỏng manh.
Cô đưa tay ra định lấy chiếc áo khoác trên vai xuống, kết quá là lại bị Phó Đức Chính ấn trở lại.
“Không được cởi ra nếu như cô không nghe lời thì bây giờ tôi sẽ lập tức sai người đưa cô về.”
Dương Tâm trừng mắt nhìn anh ta: “Ai nói là tôi muốn cởi, mặc không được đẹp, muốn sửa sang lại một chút.”
“…”
“Anh bắt những người đó đi rồi à?”
“Chết hết rồi.”
Dương Tâm hiểu ra, ngẩng đầu lên cắn răng hỏi: “Một người sống cũng không còn à?”