Chương 849
Dứt lời, cô đi thẳng ra cửa.
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Vũ Loan trầm xuống: “Rốt cuộc cô có ý gì? Trước kia tôi nói Ngọc Hiểu không thể thấy máu, cô vẫn coos ý muốn cậu ấy chở thi thể về nhà họ Thẩm. Hôm nay cô lại sợ những thi thể này đụng phải con gái nhà họ Trần. Sao thế? Cô ta có thai, chẳng lẽ chị dâu cô không có thai sao?”
Dương Tâm nghiêng đầu liếc bà ấy, nhẹ nhàng nói: “Không phải tôi đã giúp bà giữ lại cái thai trong bụng Cố Ngọc Hiểu rồi sao? Bà còn gì bất mãn nữa? Hơn nữa, Trần Uyên là chị em tốt của tôi, Cố Ngọc Hiểu có thể sánh được sao? Uyên Uyên là người thân nhất trên đời này của tôi, thậm chí còn thân hơn các người gấp trăm lần.”
“Cô…”
Nhà họ Lâm.
Lâm Thanh tựa vào tường hành lang, lẳng lặng nghe tiếng máy móc phát ra “tít tít”
từ bên trong.
Lúc này, trợ lý chạy lên từ cầu thang, dừng lại trước mặt anh ta, gật đầu nói: “Anh Lâm, đã điều tra xong rồi, tin tức là do bà chủ truyền ra, bây giờ quản gia đã khống chế bà ấy, bây giờ đang ở phòng khách phía dưới.”
Mắt Lâm Thanh loé lên tia sáng lạnh lẽo.
Anh ta phí rất nhiều sức che giấu sự thật, lại bị bà già kia tuỳ tiện vạch trần.
Đáng chết.
Bà ta thật đáng chết.
Nghĩ tới đây, anh ta sải bước đi xuống cầu thang.
Xuống tới cầu thang xoắn ốc, đứng ở bậc thang cuối cùng.
Anh ta đứng từ trên cao nhìn xuống người mẹ kế đang bị mấy vệ sĩ đè quỳ dưới đất, lạnh lùng hỏi: “Tại sao lại làm vậy? Mấy năm qua tôi đối với bà không tệ, ăn uống tiêu dùng đều cho bà thứ tốt nhất, sao bà còn làm ra chuyện như vậy?”
Mẹ kế cười lạnh lùng, cười rồi lại cười, gương mặt thuỳ mị lại lộ ra vẻ dữ tợn.
“Lão già họ Trần kia, năm đó hại tên dây dưa với con riêng của chồng tôi, trong một đêm, tôi trở thành người đàn bà dâm đãng vô liêm sỉ trong mắt mọi người. Bất kể tôi đi đến đâu cũng bị chỉ chỏ nói xấu sau lưng. Tôi chịu đủ rồi, tôi nói cho cậu biết, những năm qua, tôi thật sự đã chịu đủ rồi.”
Trong mắt Lâm Thanh lộ ra sát ý mạnh mẽ”
“Vậy nên bà đổ hết lỗi của ông ấy lên đầu Trần Uyển, bà vạch trần sự thật về cái chết của bà Trần năm đó chính là để kích thích Trần Uyên, để cô ấy sảy thai.”
“Đúng vậy.”
Mẹ kế dứt khoát thừa nhận: “Nhà họ Trần hại tôi thân bại danh liệt, đương nhiên tôi phải bắt con gái ông ta trả rồi. Hôm nay đứa con trong bụng cô ta không giữ được, mục đích của tôi đã đạt được.”
Gân xanh trên trán Lâm Thanh giật giật, anh cướp lấy khẩu súng lục từ tay một vệ sĩ, nhắm vào giữa trán bà ta định bắn.
Ông quản gia thấy vậy, vội vàng đưa tay ngăn cản anh ta: “Cậu chủ, không được, bà ấy không phạm lỗi lớn, nếu cậu bắn chết bà ấy, cậu sẽ phải ngồi tù.”
Lâm Thanh vẫn muốn bóp cò, không để ý đến lời khuyên của quản gia.
Quản gia sốt ruột.
Có thể nhìn ra, đích thực anh ta muốn giết người.
“Cậu chủ, cho dù cậu không nghĩ cho mình thì cũng nghĩ cho mợ chủ và đứa bé trong bụng cô ấy chứ.
Hai mẹ con họ đã không còn nơi nương tựa nữa rồi, nếu cậu lại xảy ra chuyện, họ có thể dựa vào ai đây?”
Lời này có tác dụng, cuối cùng cũng kéo lý trí của Lâm Thanh trở lại.
“Nhốt bà ta vào phòng tối đi, đợi tôi xử lý xong chuyện trong nhà rồi mới quyết định để bà ta đi hay ở.”
“Vâng.”