ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 959

Trong quá trình đánh nhau thì Hải Vy vì muốn bảo vệ cho bé Dương nên đã trúng một phát súng, viên đạn ghim thẳng vào vùng bụng và đang rất nguy kịch.

Mẹ Lạc và Lạc Hà rất nôn nóng, sau một thời gian tiếp xúc thì họ đã xem Hải Vy là một thành viên của nhà họ Lạc rồi, bây giờ khi đối mặt với việc sinh ly tử biệt thì hai mẹ con bị dọa đến mức mất hết cả bình tĩnh.

Hải Vy rất bình tĩnh, cô ta nắm chặt lấy bàn tay của mẹ Lạc và nói một cách khó khăn: “Bác, bác gái, nếu như cháu có mệnh hệ gì thì bé Dương sẽ giao cho bác, không cần biết giữa cháu và Lạc Hồ có ân oán xích mích gì nhưng trẻ con là vô tội, trong cơ thể của nó đang chảy dòng máu của nhà họ Lạc, đừng bao giờ để thằng bé lọt vào trong tay của gia tộc Hải Nhân, nếu không thằng bé sẽ bị người ta hành hạ đấy.”

Mẹ Lạc vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào nói: “Đứa con này nói năng linh tinh cái gì thế, không có bị thương đến tim và não thì không sao đâu, cháu hãy gắng gượng thêm chút nhé, chúng ta đã được cứu rồi, bây giờ đang trên đường đến căn cứ điều trị đấy. Bé con, bác biết Lạc Hồ đã lừa gạt tình cảm của cháu, nó đã ăn trộm bí mật cao cấp của gia tộc nhà cháu và hại cháu bị đuổi khỏi nhà phải lang thang khắp nơi, thằng nhóc này còn nợ cháu một lời giải thích, cháu chết như vậy cam tâm sao?”

Lạc Hà cũng nhanh chóng nói thêm vào: “Chị dâu, mẹ nói đúng đấy, ít ra cũng phải kiểm chứng xem anh của em rốt cuộc có yêu anh hay không chứ, nếu như chưa làm rõ thì cả đời này chẳng phải là uổng công sao?”

Hải Vy khẽ nở nụ cười và từ từ nhắm mắt lại.

Những thứ này đều không quan trọng nữa.

Cô ta và Lạc Hồ đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ bên nhau và lúc đó là thời khắc tuyệt vời nhất trong cuộc đời của cô ta.

Còn về việc anh ta là thật lòng hay giả dối thì cô ta không muốn tìm hiểu sâu nữa mà chỉ muốn giữ lại cho mình một khoảng thời gian tốt đẹp để đi hết chặng đường cuối cùng thôi.

“Ông Đoàn, phiền anh hãy báo tin cho anh tôi rằng chị dâu tôi có lẽ không trụ được nữa rồi, bảo anh ấy hãy nhanh chóng tập hợp với chúng tôi.”

Cô vừa nói xong thì điện thoại của Đoàn Ninh đã reo lên.

Anh ta cúi đầu nhìn một cái, là Lạc Hồ gọi điện thoại đến.

“Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến ngay.”

Sau khi bắt máy lên, chưa đợi anh ta lên tiếng thì đối phương đã hỏi trước: “Người đã cứu hết chưa vậy?

Có ai bị thương không?”

Đoàn Ninh trầm giọng nói: “Vì cứu con anh nên vợ anh đã trúng một phát súng ở bụng, bây giờ chảy máu rất nhiều, chúng tôi đang đến căn cứ điều trị nhưng không biết có cứu được hay không đây.”

“Gửi định vị cho tôi, tôi đến tìm mọi người ngay.”

Đoàn Ninh ngơ ngác: “Trận chiến ở ngoại ô đã kết thúc rồi sao?”

“Ừ, kết thúc rồi.”

Nam Kiên giật lấy cái điện thoại trong tay Đoàn Ninh và trầm giọng hỏi: “Người phụ nữ Tô Yến đâu rồi?

Có giữ mạng cô ta không?”

Lạc Hồ không trả lời anh ta đã trực tiếp cúp máy ngang rồi.

“…”

Đoàn Ninh gửi định cho Lạc Hồ chưa đến năm phút sau anh ta đã lái xe đuổi đến nơi rồi.

Trong xe, anh ta nhìn người phụ nữ yếu ớt đang nằm trên ghế và tròng mắt khẽ chuyển động.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi