ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 96: Nguyên có cho leo cây!

Bà ngoại đi sớm, mặc dù bao năm qua họ vẫn thường thuyết phục ông ấy tìm người khác, hai người cùng nhau chăm sóc, để không phải đêm đêm cô đơn trong căn phòng trống, tổn hại tinh thần.

Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là họ có thể chấp nhận một phụ nữ ở độ tuổi ngoài hai mươi là bà của họ.

Đây là… Chết tiệt!

“Ông nói rằng ông tìm một phụ nữ trung niên ở độ tuổi 40 đến 50 đi, chúng con vẫn có thể chấp nhận, nhưng…người phụ nữ này mới ngoài hai mươi, nếu ông lấy cô ấy về nhà, thì không thể không kinh động trời đất.”

Ông cụ Trần thổi râu, một dấu vết tức giận hiện rõ trên khuôn mặt già nua nhăn nheo của ông ấy, và ông ấy đưa tay vỗ vào sau đầu.

“Tiểu tử thối, cháu đang nói gì vậy?”

Lục Gia Tân vô thức né tránh, kết quả là không né được.

Sau khi đột ngột bị đánh bởi ông cụ, anh ta cong môi nói: “Không phải ông vừa nói rằng ông nhìn trúng người khác sao? Lẽ nào cách hiểu của cháu và cách hiểu của ông về “nhìn trúng” khôngg giống nhau?

Ông cụ hừ hừ hai tiếng, chế nhạo: “Chỉ là suy nghĩ của thằng trẻ con, nghĩ về việc này, ông già như ông nhìn trúng cô gái đó, thì có thể hiểu rằng ông mong mỏi cô ấy là cháu nội dâu hoặc cháu ngoại dâu của ông?”

“Cháu không cần.” Lục Gia Tân lại bắt đầu hào hứng: “Cháu không muốn lấy một người phụ nữ hỗn loạn như vậy, cháu không muốn kết hôn, ông ngoại, cháu là cháu ngoại của ông, ông đừng có gài bẫy cháu.”

Ông lão trừng mắt nhìn anh ta một cách lạnh lùng, ậm ừ: “Ông không nói lấy về làm vợ cho cháu, trên cháu còn có hai anh trai vẫn chưa lấy vợ, cho dù luân phiên cũng không đến lượt cháu, cháu bớt tự đa tình đi.”

“…..”

Đây là ông ngoại ruột, vậy mà chẳng khách sáo chút nào khi phá đám cháu trai cả.

“Anh trai cháu là không thể rồi, bởi vì anh ấy sẽ kết hôn với em gái của người phụ nữ này, về phần anh họ, có năm phần cơ hội, không phải thế giới bên ngoài đã tiết lộ rằng con trai của người phụ nữ đó là người nhà họ Trần sao? Nói không chừng mẹ dựa vào con mà được hiển quý, sẽ trở thành bà chủ kế tiếp của nhà họ Trần.”

Ông cụ đảo mắt, trong mắt lóe lên một tia sáng, ý tứ sâu xa.

Viên ngọc trai được phủ một lớp bụi, che đi phong thái ban đầu, và nó sẽ sáng lấp lánh chỉ khi lớp chì bị phai đi.

…..

Nửa giờ sau, phiên tòa bắt đầu đúng giờ.

Thẩm phán, luật sư, bị đơn, những người chờ xét xử đều đã có mặt, nhưng nguyên đơn đã không xuất hiện trong một thời gian dài.

“Có chuyện gì vậy? Tại sao Huyền Cẩn vẫn chưa đến đây?”

“Đúng vậy, cô ấy đã chủ động gửi đơn kiện, tại sao cô ấy lại vắng mặt?”

“Cô ấy không phải là đã nhận được những lời đe dọa của Lục thị rồi chứ, không dám ra hầu tòa, phải không?”

“Đừng nói nhảm, hãy cẩn thận khi nói ra điều gì.”

“Tại sao tôi lại nói những điều nhảm nhí được, nếu tổng tài của tài phiệt Lục thị thực sự muốn bảo vệ con chó đạo văn Dương Tâm này, thử hỏi ai trong nước dám công khai thách thức cô ta không?”

Bên dưới đã có rất nhiều thảo luận và bàn tán.

Vị thẩm phán gỗ búa, quay đầu nhìn khu vực nguyên đơn, hỏi: “Luật sư nguyên đơn, khi nào thì thân chủ của các vị có mặt?

Nếu cô ấy đến muộn, thì chúng ta chỉ có thể quy định cô ấy tự nguyện bỏ phiên tòa, và lần này việc khỏi tố đều không có giá trị, và bị cáo đã thắng.”

Luật sư Viên cũng có chút lo lắng, từ nửa giờ trước bắt đầu, anh ta đã gọi không dưới năm mươi cuộc cho Hương Cẩn, nhưng đầu dây biên kia đều báo không ở trong vùng phủ sóng.

“Có thể có chuyện gì đó làm chậm trễ rồi, vẫn xin thẩm phán cho phép phiên toà khéo dài thêm một chút, đợi thêm vài phút nữa.”

“Được rồi, vụ án này rất quan trọng, bây giờ nó đã trở thành một vấn đề quốc tế, và chúng tôi cũng rất quan tâm, vậy thì sẽ có thêm năm phút gia hạn, sau năm phút mà nguyên đơn vẫn chưa xuất hiện thì chúng tôi chỉ có thể tuyên bố khởi tố lần này không có giá trị, cô Dương không cấu thành tội danh đạo văn hợp pháp.”

Luật sư Viên lau mồ hôi trán, lấy điện thoại ra gọi cho Hương Cẩn.

Lần này thông báo không nằm trong vùng phủ sóng không lên tiếng nữa mà nó đã bị tắt.

Tắt máy! ! !

Anh ta bật loa ngoài, và âm thanh cảnh báo vang lên khiến cả căn phòng náo động.

“Mẹ nó chứ, Hương Cẩn thực sự không định ra hầu tòa sao?”

“Nguyên đơn sẽ không đến, phiên tòa này sẽ diễn ra như thế nào?”

“Thực sự là gian dối mà, chúng ta đang tất cả đều đứng sau lưng ủng hộ cô ấy, và kết quả là cô ấy đang chơi trò mất tích với chúng ta.”

“Chết tiệt, có ai có thể cho tôi biết chuyện quái gì đang xảy ra không?”

Trong khu vực điều trần, khuôn mặt của Lục phu nhân bắt đầu tái mét, cứng đơ.

Cô ấy đề phòng Lục Gia Bách và Trần Tuấn huy động một đội luật sư để giúp đỡ con chó cái.

Cũng đề phòng họ gây áp lực lên các tòa án cấp cao hơn.

Nhưng một mình không ngăn cản được họ cản đường Hương Cẩn, không cho Hương Cẩn ra hầu tòa.

Chết tiệt, thật là chết tiệt.

Thời gian trôi qua một phút một giây, và tại phiên tòa tràn đầy những tiếng bàn tán vô cùng ồn ào và sôi nổi.

“Chẳng trách khi người phụ nữ này tự tin đến vậy, hóa ra Hương Cẩn bị cản đường không cho xuất hiện trước tòa, bị cáo không xuất hiện, phiên tòa này chỉ có thể phải dừng lại.”

“Thật sự là đáng ghét, ai biết được trên đời này không có ai có thể trị được cô ta sao?”

“Nhìn tình hình này, đoán rằng, Dương Tâm là nhà thiết kế do Lục thị thuê, nếu thua kiện, nó sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Lục thị, tổng giám đốc Lục lại có thể mở mắt trừng trừng nhìn chuyện này xảy ra sao?”

Tôn Bích Như và Dương Nhã trong khu điều trần không thể ngồi yên, sắc mặt càng thêm xấu xí.

Thật là một Dương Tâm, người thực sự đã dùng phương thức khó chịu này để kết thúc phiên tòa, cô ta vẫn có thể hèn hạ hơn được không?

“Thời gian đã hết, luật sư nguyên đơn, đã qua thời gian thân chủ của anh không xuất hiện, bên phía chúng tôi chỉ có thể coi như là tự nguyện từ bỏ vụ kiện, anh có phản đối gì không?”

Luật sư Viên sắc mặt xám xịt nhìn về phía Lục phu nhân, thấy mặt cô ta đen như mực, không dám đứng dậy không vui mừng nổi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi không phản đối.”

Thẩm gia gõ búa và nói lớn: “Về vụ việc Dương Tâm đạo văn tác phẩm nổi tiếng của Huyền Sương, do nguyên đơn chủ động từ bỏ…”

“Khoan đã.”

Một giọng nói đanh thép vang lên từ khu vực điều trần, và Đỗ Như Linh từ từ đứng dậy, vị thẩm phán ngồi phía trên đối diện khẽ gật đầu.

“Thưa ngài thẩm phán, Hương Cẩn chẳng qua chỉ là người uỷ quyền của Huyền Sương, nếu cô ấy không đến, thì sẽ đổi sang một người uỷ quyền khác, vụ kiện này rất được mong đợi, cả thế giới đang xem chương trình phát sóng trực tiếp trên màn hình, nếu vụ án kết thúc như thế này, thật quá cẩu thả rồi.”

Cô ta nói xong, nhướng mày, ánh mắt nhìn thẳng vào trên mặt Dương Tâm lạnh lùng, chế nhạo: “Nếu hôm nay buông tha cho con người kiêu căng ngạo mạn không coi ai ra gì này, một ngày nào đó trong tương lai không ai có thể trị nổi cô ta.”

“Không sai, tôi đồng ý với cô Đỗ, vụ kiện này rất quan trọng, tuyệt đối không được vội vàng.”

“Tôi cũng đồng ý.”

“Chúng tôi cũng tán thành.”

“Nhưng, ngoài Hương Cẩn, chúng ta phải đi đâu để tìm lại một người uỷ quyên khác? Trong vòng quan hệ của Huyền Sương luôn là một bí ẩn, ngoài việc có học trò của cô ấy là Hương Cẩn, chúng tôi thực sự không biết cô ấy có họ hàng và bạn bè gì.”

Đỗ Như Linh mỉm cười và đi về phía khu vực của nguyên đơn trên đôi giày cao gót.

Sau khi đứng trước mặt luật sư Viên, cô ta mỉm cười và nói: “Huyền Sương và thầy Lỗ Anh của tôi là chị em đồng môn, một người kế nghiệp thầy và chị gái, tôi cũng được coi là sư chất của Huyền Sương, luật sư Viên, tôi không biết liệu mình có thể trở thành người uỷ quyền của cô ấy không?

“Ầm” một tiềng.

Lời nói của cô ta giống như một tiếng sấm nổ tại hiện trường phiên tòa, và hàng trăm con mắt đổ dồn về phía cô ta.

Luật sư Viên sững sờ trong giây lát, sau khi định thần, thay đổi trạng thái vui mừng khôn xiết.

Không quan trọng người uỷ quyền là ai, quan trọng là liệu anh ta có thể đánh giá tác phẩm của Dương Tâm là đạo văn như phu nhân của gia đình họ Lục mong muốn hay không.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi