ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 963

Nếu anh tiến lên thì chỉ càng khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn mà thôi.

Sau cùng ông cụ Trần cũng thở dài một tiếng, sau khi liên tục nói vài câu ‘nghiệt duyên’ thì chậm rãi lên tiếng nói: “Đây là sự lựa chọn của thằng nhóc đó nên không thể trách cháu được, nó đã là người trưởng thành rồi nên tất nhiên nó phải tự gánh những hậu quả cho nó tự đưa ra quyết định rồi.”

Nói rồi ông ấy lại quay qua nói với con trai và con dâu của mình: “Thằng nhóc Tuấn đã được định sẵn có cái kiếp nạn này rồi, có chạy cũng chạy không thoát đâu, hai con đứng trách ai cả, đây là số phận của nó.”

Bố Trần và mẹ Trần không nói gì cả, hai vợ chồng họ đều quay mặt đi nơi khác.

Không trách móc, không oán hận nhưng trong lòng ít nhiều gì cũng có chút khó chịu, có chút chán ghét, thôi thì cứ để thời gian làm phai nhạt đi mọi thứ vậy.

‘Ding.’ Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra và Triệu An bước ra bên ngoài.

Bà Trần nhanh chóng chạy đến trước mặt anh ta rồi gấp gáp hỏi: “Thế nào, tình trạng của Trần Tuấn thế nào rồi? Có giữ được tính mạng không hả?”

Triệu An nhìn Lục Gia Bách một cái để xin chỉ thị từ anh.

Lục Gia Bách gật gật đầu về phía anh ta tỏ ý đồng ý cho anh ta nói ra sự thật.

Mọi chuyện cũng đã đi đến bước này rồi thì còn gì phải giấu giếm nữa cơ chứ.

Hơn nữa người nhà họ Trần cũng không phải đồ ngốc, cho dù anh có ý định muốn giấu thì e là cũng giấu không nổi đâu.

Triệu An gật đầu nói: “Bà yên tâm đi, tính mạng anh ta vẫn giữ được nhưng chân trái thật sự bị thương quá nặng rồi, với nền y tế bây giờ mà nói thì không cách nào trị được cả, tôi ra đây là muốn hỏi ý kiến của mọi người có nên cắt chi của anh ta không bởi vì giữ lại sẽ gây khó khăn cho việc vệ sinh và chăm sóc cho sau này nên chi bằng cắt đi thì hay hơn.”

Bà Trần loạng choạng lùi lại vài bước.

Mặc dù kết quả này đã nằm trong dự đoán nhưng bây giờ khi thật sự có kết luận thì bà ấy vẫn có chút không thể chấp nhận được. Cắt chi có nghĩa là gì?

Có nghĩa là con trai bà ấy sẽ trở thành người tàn tật, cả đời phải ngồi trên chiếc xe lăn và không thể đi lại bình thường như người khác.

Bố Trần đưa tay đỡ lấy cơ thể loạng choạng của vợ và quay qua nhìn về phía ông cụ Trần.

Ông cụ khẽ nhắm nghiền đôi mắt lại, mới vài tiếng đồng hồ thôi mà cả người ông ấy dường như già nua đến mức sắp sửa đi đến cuối cuộc đời vậy.

Nhà họ Trần đó rất ít người, mấy đời gần đây đều chỉ có một đứa con nối dõi duy nhất.

Bây giờ Trần Tuấn xảy ra những chuyện này, gia tộc sẽ từ đó mà đi xuống, cho dù ông ấy đã nhìn thấu sự đời nhưng vẫn có chút chịu đựng không nổi.

“Thật sự không còn chút hy vọng nào sao?”

Triệu An lắc lắc đầu và trầm giọng nói: “Xương cốt nứt lìa, các mạch máu đứt hết, máu thịt cũng bị nát rất nghiêm trọng, chỉ còn lại khung xương mà cũng chỉ là bộ khung xương vỡ vụn, tôi đề nghị…”

“Tôi không đồng ý.”

Dương Tâm trực tiếp xông lên phía trước và giữ chặt cánh tay Triệu An nói: “Anh đưa tôi vào trong xem thử, đợi tôi xem xong rồi hẵng đưa ra kết luận, tôi không tin chân anh ấy phế đến mức như vậy, chỉ cần có tôi một ngày tôi cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách để anh ấy có thể đứng lên. Tôi học y nhiều năm cũng từng cứu qua rất nhiều người nhưng tôi tự cho rằng những người kia đều không có liên quan đến tôi, chỉ duy nhất một người trên đời này xứng đáng để tôi cứu, đó chính là Trần Tuấn, vì anh ấy tôi tình nguyện sử dụng hết những gì mình đã được học.”

Triệu An có chút do dự.

Cô có chịu nổi hay không?

Đây cũng là vấn đề những người khác đang quan tâm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi