Chương 983
Cửa phòng bệnh mở ra, Thẩm Thành dẫn bố Thẩm và Lâm Vũ Loan đi vào.
Dương Tâm vừa nhìn thấy hai người kia thì nụ cười trên mặt cô lập tức biến mất không thấy.
Đôi vợ chồng này chẳng những không cho cô sự ấm áp của gia đình mà ngược lại còn tàn nhẫn đâm thêm một nhát dao vào thế giới tình thân vốn đã cằn cỗi của cô, khiến cô máu me đầm đìa.
Tuy cô đã qua tuổi cần tình thương của bố mẹ nhưng việc bị chính mẹ ruột của mình chắn ở ngoài cửa này thì bất cứ ai gặp phải cũng đều sẽ cảm thấy khó có thể chịu đựng được.
Cho dù cô có kiên cường thế nào đi chăng nữa thì khi bị họ thương tổn hết lần này đến lần khác, trong lòng cô cũng sẽ có ngăn cách.
Cô không phải là thánh nhân, không thể thờ ơ xem như không có chuyện gì xảy ra được.
Tuy ngoài miệng cô từng nói không để ý, không sao cả, nhưng rốt cuộc thì trong lòng vẫn không thoải mái.
Mấy ngày nay, cô nhìn thái độ của Lâm Vũ Loan thì cũng có thể thấy là bà ấy đã có một chút thay đổi rồi, nhưng như vậy thì thế nào?
Vừa đấm vừa xoa à? Hơn nữa bà ấy không phải đấm cô một cú mà là chém vào trong tim cô một nhát.
Từ khi bà ấy chọn đứa con gái nuôi Thẩm Thanh Vi kia mà ngăn cản cô trở về nhà họ Thẩm thì giữa cô và bà ấy đã không còn tình mẹ con gì nữa rồi.
“Tâm Tâm. . .” Bố Thẩm đi lên phía trước, hơi mất tự nhiên nói: “Bố biết con bị tổn thương, không muốn nhìn thấy bố mẹ, thế nhưng bố con là bố con, mẹ con là mẹ con.
Kiếp trước chúng ta phải tích góp bao nhiêu duyên phận thì kiếp này mới có thể làm người thân với nhau được chứ, con tha thứ cho bố mẹ có được không? Bố mẹ thật sự sai rồi.”
Nói xong thì bố Thẩm vội vã duỗi cùi chỏ chọc vợ mình, ra hiệu cho bà ấy nhanh chóng nói tiếp.
Lâm Vũ Loan mím môi, bà ấy đi tới bên giường, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Bà ấy muốn cầm lấy cổ tay buông xuống một bên của cô, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của cô thì động tác lại khựng lại.
“Xin lỗi con, là mẹ không biết phân biệt đúng sai, chỉ biết che chở con gái nuôi khiến con đau lòng, mẹ không xứng làm mẹ.”
Nói xong, bà ấy bắt đầu giơ tay lên tát mạnh lên mặt mình.
Trong một lúc, trong phòng bệnh rộng lớn vang lên những tiếng tát hết đợt này đến đợt khác.
Thẩm Thành không đành lòng nhìn thẳng nên hơi xoay đầu sang nơi khác.
Bố Thẩm muốn đi tới ngăn cản nhưng cuối cùng không biết nghĩ tới điều gì nên lại dừng lại.
Dương Tâm lạnh lùng nhìn quý bà đang liên tục tự tát vào mặt mình, trong lòng cô chỉ cảm thấy trống rỗng lạnh lẽo.
Cô cũng từng có lúc muốn được mẹ mình che chở.
Người phụ nữ này vốn phải là chỗ dựa của cô, nhưng cuối cùng bà ấy lại trở thành người khiến cô tổn thương sâu nhất.
Làm sao cô có thể tha thứ được đây?
Nếu không thể tha thứ, vậy chỉ có thể thờ ơ đứng nhìn mà thôi.
“Mẹ ơi, tốt xấu gì bà ấy cũng là người lớn, bà ấy tự tát vào mặt ở trước mặt chúng ta có phải là không được tốt lắm hay không?”
Dương Tâm hơi ngẩn ra.
Cô nhìn con gái ở trong lồng ngực mình, trong lòng nghẹn lại: “Bà đừng tự đánh mình nữa, có những vết thương không phải cứ ngày một ngày hai là đã có thể lành lại đâu.”