ĐÓA HỒNG KIÊU NGẠO



Thẩm Tô Khê bị câu khiêu khích của Lâm Diệp Thư dọa ngốc một hồi lâu.

Cô ta nói vì cô ta mà Giang Cẩn Châu mới bị Giang gia đuổi đi.

Không phải một hai năm, mà là bảy năm dài đằng đẵng.

Thẩm Tô Khê thừa nhận, lời này đánh trúng trái tim cô.

Tuy rằng đau đớn, nhưng cũng không đến mức khiến cô hoàn toàn mất đi lý trí, tin tưởng người ngoài có ý đồ ly gián.

Sau khi bình tĩnh lại, trong đầu cô xuất hiện một đoạn ký ức.

Đó là lần cuối cùng cô và Giang Cẩn Châu ngẫu nhiên gặp nhau.

Có lẽ không phải là ngẫu nhiên, anh đi một đường thẳng tắp tới chỗ cô.

Dưới ánh sáng, vết xanh tím trên làn da trắng trẻo của anh càng rõ ràng.

Qua một lúc lâu, anh mới mở miệng nói câu đầu tiên: "Tớ đã làm sai một chuyện."
Một câu không đầu không đuôi, Thẩm Tô Khê không hiểu, anh cũng không cho cô thời gian trả lời.

"Tớ có thể ôm cậu một chút không?"
Anh bỗng nhiên cúi người sát lại cô.

Khi đó, bọn họ chỉ mới gặp nhau vài lần, có lẽ tình cảm đã chớm nảy sinh, cũng có lẽ do nguyên nhân nào đo khác, Thẩm Tô Khê không đẩy anh ra.

Mùa đông lạnh thấu xương, ánh dương màu cam vàng mỏng manh, nhưng đủ làm cơn gió lạnh lẽo kia dịu đi.

Cô không thấy lạnh.

"Tớ phải tới một nơi rất xa, có lẽ rất lâu mới trở về."
Giọng anh nặng nề: "Cậu có thể..."
Có thể cái gì?
Cô há miệng, cuối cùng vẫn hỏi không ra lời.

Cách xa nhau thật lâu, rất nhiều chuyện đã phai màu như bức ảnh cũ, đóng băng trong những dải hành lang quá khứ.

Nhưng cô vẫn nhớ như in, có một cậu thiếu niên chỉ mới gặp mấy lần đã đặt cằm trên vai cô, bên tai nóng rực, nước mắt cũng nóng rực, thiêu bỏng rát.

Thiêu ra một mảnh chân tình trong tim cô, chân thành mà kiên định.

Sau khi bên nhau, cô cũng thăm dò được một chút chuyện năm đó từ miệng Tần Mật.


Tần Mật nói, trong nhà Giang Cẩn Châu xảy ra chuyện.

Cụ thể chuyện gì thì không nói rõ.

Tần Mật tuy đáp ba phải mơ hồ, nhưng Thẩm Tô Khê cũng chỉ hỏi tượng trưng thôi, cho nên cũng không đi tìm hiểu.

Cho tới hôm nay, chuyện này lần nữa bị Lâm Diệp Thư nhắc lại.

Thẩm Tô Khê im lặng không đáp, làm Lâm Diệp Thư cho rằng tuyệt chiêu của mình đã có tác dụng.

"Xem ra anh ấy thật sự không nói cho cô."
Cô ta vẫn không vui không buồn như cũ, nhưng mỗi âm tiết cô ta đều cố ý kéo dài một chút, không khó nghe ra đắc ý trong đó.

Thẩm Tô Khê hoàn hồn, cười một cái đáp lại cô ta, tiện thể lắc hợp sữa chua màu vàng trên tay, lười nhác nói: "Bạn trai tốt chỗ nào cũng tốt, chỉ có ánh mắt không tốt lắm."
Lâm Diệp Thư hơi híp mắt.

Ngay sau đó cô ta nghe thấy một tiếng bang, sữa chua bị ném vào thùng rác.

Thẩm Tô Khê đi ngang qua vai cô ta, để lại lời nói nhẹ nhàng: "Sao có thể lãng phí bảy năm của chính mình vì một kẻ vong ân bội nghĩa?"
Chỉ nghe một mình Lâm Diệp Thư nói, cô không cách nào xác định khúc mắc giữa bọn họ được.

Cô chỉ đơn thuần cho rằng nếu năm đó Giang Cẩn Châu thật sự vì Lâm Diệp Thư mà bị trục xuất khỏi Giang gia, cô ta cũng không nên khoe khoang chuyện đó ra ngoài.

Lâm Diệp Thư.

Cô ta không xứng.

Thời điểm bị Thẩm Tô Khê gọi ra, Tần Mật mới vừa thành công bảo vệ "hoàng cung" cho mẹ mình.

Thần kinh căng thẳng vất vả lắm mới được thả lỏng, lại bị một câu "Mày và Giang Cẩn Châu rốt cuộc lừa tao cái gì?" của Thẩm Tô Khê làm đứng hình.

Đồng thời lại thấy hơi kỳ quái, bạn tốt sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện này nữa?
Thật ra lần trước, ngay sau bữa tiệc không vui kia không lâu, cô đã suy nghĩ cặn kẽ một phen, quyết định kể rõ thỏa thuận giữa mình và Giang Cẩn Châu cho Thẩm Tô Khê nghe.

Nào ngờ đối phương lại từ chối.

"Đừng, tao không muốn nghe! Nếu mày đã nói lừa tao vì muốn tốt cho tao, vậy thì mày cứ tiếp tục giấu đi!"
......!
"Chính miệng mày nói không muốn biết mà." Tần Mật liếc cô một cái.

Thẩm Tô Khê vươn cổ nói: "Bây giờ tao tự vả mặt, được chưa?"
Nếu không có một chuyến hôm nay, cô thật sự cũng không muốn biết.

Nhưng người đã tới cửa khiêu khích, cô cứ trốn tránh, có thể trốn được tới khi nào?

Thẩm Tô Khê không phủ nhận, Lâm Diệp Thư quả thật là người phụ nữ thông minh.

Biết phải làm sao để tiến vào cuộc sống của người khác từng bước từng bước một, khi đối phương muốn dựng rào chặn cô ta bên ngoài, cô ta đã sớm trở thành một phần không thể tách bỏ.

Chính là khối u ác tính ngay trong lòng người.

Rất đau đớn, lúc cắt bỏ càng đau hơn.

Nhưng nếu không loại bỏ nó sạch sẽ, nó sẽ ngày càng phát triển.

Tần Mật cân nhắc, trả lại quyền quyết định cho Thẩm Tô Khê: "Mày muốn hỏi gì thì hỏi đi." Cô đưa tay thề: "Lần này tao hứa biết gì nói đó, không giấu nửa lời."
"Vì sao năm đó Giang Cẩn Châu ra nước ngoài?" Thẩm Tô Khê mấp máy môi, qua một lúc lâu mới hỏi tiếp: "Mày nói trong nhà anh ấy xảy ra chuyện, rốt cuộc là chuyện gì?"
Tần Mật không ngờ Thẩm Tô Khê sẽ hỏi cái này, nhất thời không biết trả lời thế nào.

Không phải là cô cố ý giấu giếm, mà cô thật sự cũng không rõ tình huống thế nào.

Lúc trước chỉ nghe người ta nói Giang Cẩn Châu gây rối trong quán bar, cụ thể thế nào thì đều bị Giang gia ém nhẹm đi.

Sau đó không biết ai đồn rằng Giang Cẩn Châu thi uống rượu cùng đám lưu manh xã hội đen, thi không lại người ta nên tức giận, trực tiếp cầm chai rượu đập lên đầu người ta.

Truyền xa truyền gần, cuối cùng truyền thành cô gái Giang Cẩn Châu thích bị đám lưu manh...!
Càng ngày càng vô lý.

Mà ngay thời điểm đó, hai người thân thiết nhất với Giang Cẩn Châu là Trần Kỳ và Lâm Diệp Thư đều câm như hến, không bao giờ đề cập đến chuyện này.

Lâm Diệp Thư?
Ánh mắt Tần Mật hơi lóe lên.

Chẳng trách Thẩm Tô Khê lại đột nhiên hỏi như vậy, tám phần là do ả trà xanh này khua môi múa mép gì đó.

"Lâm Diệp Thư nói với mày thế nào?"
Thẩm Tô Khê không trực tiếp trả lời: "Cô ta nói thế nào không quan trọng, mày đừng hòng đánh trống lảng."
Tần Mật lập tức bắt được sơ hở: "Mày đã nói lời của cô ta không quan trọng, vậy còn để trong lòng làm gì?"
"......"
Rất có đạo lý.

"Đừng tin lời cô ta." Tần Mật thấy sắc mặt bạn mình đen kịt, cô từng bước dụ dỗ: "Con nhỏ đó có bệnh thần kinh, cảm thấy toàn thế giới đều có lỗi với cô ta, ai ai cũng đều phải yêu quý cô ta, miệng thì toàn nói dối, mày tùy tiện nghe là được, đừng để trong lòng."
Thẩm Tô Khê đè đầu lưỡi vào răng cửa, ngoan ngoãn khịt mũi một cái rồi hỏi: "Vậy tại sao anh ấy lại ra nước ngoài?"
"......?"
Tất cả những gì cô vừa nói đều là vô nghĩa sao?
Đề tài lại vòng trở về, Tần Mật đành phải thuật lại những lời đồn đãi kia ra không thiếu một chữ.


Thẩm Tô Khê nổi giận, gân xanh trên tay cũng hiện lên: "Nực cười, anh ấy dám..."
Tần Mật tự hỏi có nên chạy đi mua thuốc trợ tim hay không...!
"Dám tới quán bar trước 18 tuổi." Thẩm Tô Khê thở hồng hộc, giơ hai ngón tay lên: "Lần đầu tiên tao tới quán bar là lúc 20 tuổi.

Mẹ nó! Vậy mà bị anh ấy giành trước một bước!"
Tần Mật nghẹn họng nhìn trân trối, hình như đây không phải trọng điểm?
"Mày không giận Giang Cẩn Châu vì tiếp cận mày mà giả làm người văn nhã sao?"
Tần Mật thấy hơi lạ.

Thẩm Tô Khê không phản ứng dữ dội như Tần Mật tưởng tượng, sau khi thân phận Giang Cẩn Châu bại lộ, cô liền biết bản chất chó đầu đàn nhà cô không đơn giản gì.

Nhà tư bản đều hút máu người, cứ nhìn Thẩm Thanh là biết.

Nhưng cô không rõ, vì sao để tiếp cận cô thì nhất định phải giả làm người văn nhã?
Chẳng lẽ nhìn mặt cô giống có khát vọng cao trào với người văn nhã sao?
Tần Mật nói: "Năm đó có một lần họp lớp chơi thật hay thách, có người hỏi mày thích mẫu nam sinh thế nào, mày trả lời văn nhã, chắc là Giang Cẩn Châu theo đó mà làm."
"?"
Đây thật sự là hiểu lầm lớn!
Thẩm Tô Khê chột dạ trả lời: "Thật ra tao nói cha tao đó."
"......?"
Tần Mật tạm bỏ qua vấn đề "Mày chưa từng nhìn thấy cha, sao biết cha mày là loại người này": "Ba mày là nam sinh hả?"
"Đàn ông đều là những thiếu niên to xác."
"......"
Bầu không khí căng thẳng dần hòa tan theo những câu đùa, Thẩm Tô Khê vứt đề tài ban đầu sang một xó, trong đầu chỉ còn lại câu nói ban nãu của Tần Mật, "Giang Cẩn Châu theo đó mà làm".

Anh nguyện ý thay đổi vì cô, cô đương nhiên vui vẻ.

Tần Mật thấy bạn tốt như chìm vào gió xong liền biết lần này đã êm chuyện.

Con người Thẩm Tô Khê thật ra rất dễ dỗ.

Với người cô để ý, mặc kệ đối phương đánh cô bao nhiêu cái, chỉ cần cuối cùng cho cô một viên đường, là có thể dỗ dành được cô.

Trong mắt nhiều người, tính tình thế này gọi là "rẻ tiền", nhưng Tần Mật biết, cô chỉ là quá thiếu thốn tình yêu và cảm giác an toàn.

Cũng không biết Giang Cẩn Châu có thể cho Thẩm Tô Khê những thứ đó không.

Starbucks mở điều hòa, Tần Mật cảm thấy hơi nóng nên buộc tóc lên.

Thẩm Tô Khê nhìn thấy phần bên trái cổ của Tần Mật có vết cào: "Em trai của mày lợi hại đó."
Tần Mật không rõ, Thẩm Tô Khê chỉ chỉ miệng vết thương.

"À cái này." Tần Mật nhíu mày: "Trước khi tới đây tao mới đánh một trận với con bồ nhí cha tao nuôi bên ngoài."
Không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt cô lại sắc lên: "Ỷ mình trẻ trung, có một chút nhan sắc liền ham tưởng danh vọng, đòi lão già Tần Uy Hải kia cưới cô ta."
"Chẳng qua chỉ là một người mẫu nhỏ nhoi không tên không tuổi, chờ Tần Uy Hải chơi chán rồi, coi cô ta còn dám đứng trước mặt mẹ tao không."
Người nói vô tình, người nghe hữu ý.

Ánh mắt Thẩm Tô Khê lạnh xuống, vui vẻ nhạt đi mấy phần.

Đối với những gì đã qua, cô đương nhiên tin tưởng Giang Cẩn Châu, nhưng cô không tin tưởng chính mình.


Đến bây giờ cô vẫn không rõ, vì sao Giang Cẩn Châu lại thích cô.

Còn thích...!nhiều năm như vậy.

Tiếng điện thoại vang lên, Thẩm Tô Khê tưởng Giang Cẩn Châu gọi đến, mở màn hình ra liền nhìn thấy.

Lý Hiểu Nhạc.

"......."
Đã đến lúc này, đồ đàn ông xấu xa còn chưa gọi điện đến!
Muốn lên trời sao?
Thẩm Tô Khê hậm hực bấm nghe, thanh âm đầu bên kia rất gấp gáp: "Chị Tô Khê, chị mau tới hiệu sách, bên này xảy ra chuyện."
Ngoại trừ đóng cửa, còn có thể là chuyện gì?
"Bị cháy hả?"
Lý Hiểu Nhạc không rảnh nói đùa cùng cô, gửi một đoạn ghi hình qua, bên trong là một người phụ nữ khoảng 30 tuổi: "Rõ ràng là con cô ta chạy nhảy trong hiệu sách, ngã đập đầu gối, thế mà cô ta lại nói là bị Triệu Thần đẩy, tóm lại chị mau tới đây!"
Thẩm Tô Khê cầm túi rời đi.

Tần Mật không yên tâm muốn đi cùng cô, nhưng giữa đường nhận được điện thoại mẹ cô gọi tới, cảm xúc bà không đúng lắm, nên đành quay lại.

Bên ngoài hiệu sách không ít người tới xem náo nhiệt, giọng nữ đanh đá truyền từ tuốt bên trong truyền ra: "Các người mà không phụ trách chuyện này, tôi sẽ không rời đi!"
Thẩm Tô Khê nhíu mày, đâu ra người lưu manh như vậy?
Cô ta nhìn người tiến vào, sắc mặt càng thêm khó coi: "Cô chính là bà chủ nơi này?" Cô ta chỉ vào đầu gối đứa trẻ: "Nhìn đi, con trai tôi bị thương thành dạng gì rồi? Các người phải chịu trách nhiệm cho tôi!"
Thẩm Tô Khê vẫn khách khí: "Nếu có chứng cứ xác thật, đương nhiên chúng tô ĩe chịu trách nhiệm."
Cô ta không vui:" Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, ai biết các người có làm giả gì không?" Giọng cô ra dịu lại: "Tôi cũng không phải người làm càn, như vậy đi, các người bồi thường mấy ngàn đồng, chuyện này xem như xong."
Người tới xem liền biết cô ta đang ăn vạ.

Triệu Thần giữ chặt Lý Hiểu Nhạc, lắc đầu mấy cái.

Thẩm Tô Khê trầm mặc một lát.

Bé trai bị thương ở hiệu sách, bọn họ ít nhiều cũng có trách nhiệm.

Cô có thể thỏa hiệp, cũng thể nhượng bộ, nhưng không có nghĩa cô mù quáng để người ta lừa gạt.

Cô quay đầu bảo Triệu Thần bỏ đoạn video giám sát đi, sau đó nói với người phụ nữ: "Đưa đứa nhỏ đi xử lý vết thương trước, sau đó chúng ta nói đến chuyện bồi thương sau."
Miệng vết thương xử lý xong, còn chẳng phải là cơ hội trốn thoát của bọn họ hay sao?
Cô ta đương nhiên không đồng ý: "Đừng tưởng tôi không biết mấy người nghĩ thế nào, bây giờ bồi thường ngay cho tôi!"
Đứa bé vẫn còn đang khóc lóc ở một bên.

Thẩm Tô Khê hết chỗ nói: "Có phải con cô thật không vậy? Cô không nghe thấy thằng bé vẫn luôn miệng kêu đau hả? Chẳng lẽ nó hỉ là công cụ kiếm tiền của cô thôi?"
Không biết câu nào chọc giận cô ta, cô ta giơ tay hướng lên mặt Thẩm Tô Khê.

Thẩm Tô Khê đáng ra có thể tránh được, nhưng ánh mắt cô bỗng dừng lại ngay ngón tay khô gầy của cô ta, móng tay sơn màu đỏ.

Khiến cô hoảng hốt.

Một giây, hai giây,...!
Cơn đau như tưởng tượng không xảy ra..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi