ĐÓA HỒNG KIÊU NGẠO



Tần Mật vội vã chạy tới Bích Hải Loan, đưa Thẩm Tô Khê đi bệnh viện, kết quả chẩn đoán là viêm dạ dày cấp tính.

Lúc truyền nước, Tần Mật không quên quở trách cô: "Dạ dày của mày rốt cuộc thế nào, sao cứ hai ba hôm lại xảy ra chuyện?"
Sắc mặt Thẩm Tô Khê đã tươi tắn hơn một chút: "Cái gì mà hai ba hôm, mấy tháng nay đâu có xảy ra gì.

Chắc do lần này tao uống nhiều rượu quá."
"Biết dạ dày mình không tốt mà còn liều mạng uống lấy uống để, coi chừng có ngày nó thủng đầy lỗ như mặt trăng." Tần Mật nghiêm túc nhìn cô: "Thế này không được, lát nữa mày nội soi dạ dày đi, kiểm tra cẩn thận một chút.".

ngôn tình tổng tài
Vừa nghe đến nội soi dạ dày, Thẩm Tô Khê héo hon trở lại: "Đánh chết tao cũng không đi!"
"Tao biết sẽ không dễ chịu, nhưng mày chịu đựng một chút đi."
"Không đi." Thẩm Tô Khê xua tay cự tuyệt: "Đời này tao chỉ cho phép một thứ ống trụ duy nhất vào miệng tao thôi."
"......"
Nhìn sắc mặt Tần Mật đột nhiên trở nên kỳ lạ, Thẩm Tô Khê bình thản hút một ngụm sữa nóng, rồi quơ quơ bình thủy tinh, cười nói: "Suy nghĩ trong sáng chút đi, ý tao là cái ống hút."
"......"
Những ngày cuối tuần, không ít người đến xem bệnh, ghế chờ chật cứng người.

Đột nhiên bị rót chuyện 18+ vào tai, người ngồi đầu hàng ghế quay đầu lại nhìn bọn họ vài lần, biểu tình "một lời khó nói hết".

Tần Mật ngẩng đầu nhìn Thẩm Tô Khê, vừa vặn bắt gặp ánh mắt "Không thể trông mặt mà bắt hình dong" của người kia, đột nhiên cô thấy hơi xấu hổ, ban nãy cô còn thấy mấy lời đó rất bình thường.

Cô vội vã đổi đề tài: "Không nhân cơ hội này gọi cho Giang Cẩn Châu bán thảm(*) à?"
Tỏ ra đáng thương.

"Chuyện vặt vãnh thôi, bán thảm gì chứ?"
Thẩm Tô Khê bắt chéo chân, lười biếng dựa lưng vào ghế tựa, hoàn toàn không còn bộ dạng nửa sống nửa chết như một tiếng trước.

Tần Mật nhớ lại lời của cô qua điện thoại, "Tình yêu của đàn ông, quả nhiên đều là thuốc độc", nhất thời không nhịn được cười.

"Đương nhiên là nói với cậu ta, Em đã trúng phải độc tình yêu của anh, anh phải chịu trách nhiệm với em."
Thẩm Tô Khê cạn lời.

Người này mở miệng ra thật sự chẳng nói được gì hay ho.

Tần Mật chống cằm chớp mắt: "Tao tin chắc cậu ta mà nghe thấy lời này, giây tiếp theo liền tái hợp với mày, mày cũng không cần ôm gối dán hình cậu ta mỗi tối nữa."
"......"
Thẩm Tô Khê nghiến răng, vừa định tiếp tục già mồm, đột nhiên cô phát hiện bên tai phải Tần Mật có vết trầy: "Mày lại đánh nhau với ai vậy?"

Tần Mật vén tóc sang sau tai: "Cái con tiểu tam lần trước tao nói đó, hôm nay nó lại tới nhà tao.

Lần này nó còn tự coi mình như nữ chủ nhân, giở trò khoa tay múa chân với mẹ tao."
Nói đến đây, Tần Mật cười nhạo ra tiếng: "Chuyện này đáng ra tao cũng không biết đâu, mấy hôm trước tao về nhà, vừa vặn bắt gặp nó, thế nên không nhịn được đánh nhau một trận."
Ngữ khí cô nhẹ nhàng bâng quơ, Thẩm Tô Khê nghe chỉ thấy chua xót: "Tay chân mày ốm yếu, chỉ biết đấu võ mồm, chuyện đánh nhau cứ để tao."
"Được." Tần Mật dứt khoát đồng ý: "Lần sau nhất định gọi mày tới."
Truyền nước xong, một tay Tần Mật xách túi thuốc, một tay khoác tay Thẩm Tô Khê.

Đi được vài bước, Thẩm Tô Khê không nhịn được mà nói: "Dạ dày tao khỏe rồi, chân cũng không có vấn đề gì, mày không cần làm vậy đâu."
Tần Mật đang muốn mở miệng, đột nhiên đầu hành lang tầng hai truyền đến một giọng nam gào rống.

Cả hai đều dừng chân quay lại nhìn, không khỏi sửng sốt một phen.

Lâm Diệp Thư đứng giữa nền đá cẩm thạch màu xám, hai tay đút túi áo khoác, vai lưng thẳng tắp, nửa bên mặt bị ánh sáng che khuất, nhìn không rõ.

Đối diện cô là một người đàn ông cao lớn hung dữ, mặt đỏ bừng, trán nổi đầy gân xanh.

Thái độ tức muốn hộc máu của gã ta có vẻ không liên quan gì đến Lâm Diệp Thư, khuôn mặt cô vẫn lạnh lùng như làm bằng sắt thép.

Cơn giận như đấm vào bông, gã đàn ông kia hoàn toàn bị chọc tức, gã túm cổ áo Lâm Diệp Thư, miệng không ngừng mắng nhiếc.

Lâm Diệp Thư vẫn để đôi tay trong túi áo như cũ, mặc cho gã ta chửi rủa, thậm chí mí mắt cũng chẳng thêm nâng lên, chỉ có cánh môi thỉnh thoảng hé ra nói gì đó.

Thanh âm của cô ta nhẹ bẫng, cách một khoảng xa, Thẩm Tô Khê không nghe được gì.

Rất nhiều người vây quanh hóng chuyện, trong đó còn có hai ba bác sĩ mặc áo blouse trắng, không một ai đứng ra giúp Lâm Diệp Thư.

Tần Mật hiển nhiên cũng không định ra tay tương trợ: "Xem ra cô ta còn bị người khác ghét nhiều hơn so với tao tưởng tượng."
Tiện đà, cô quay đầu hỏi người bên cạnh: "Tình huống bây giờ là thế nào vậy?"
Người kia cũng là bác sĩ, cô ta liếc nhìn Tần Mật một cái rồi giải thích: "Người đang gây chuyện là em trai một bệnh nhân của bác sĩ Lâm, chị gái anh ta bị u dây thần kinh âm thanh.

Mấy ngày trước, bác sĩ Lâm phẫu thuật cho chị gái anh ta nhưng không thành công, tổn thương thần kinh não, dẫn đến cô gái đó bị liệt dây thần kinh mặt, ù tai từng cơn."
"Thật ra phẫu thuật cắt bỏ u dây thần kinh âm thanh tương đối nguy hiểm, khó điều trị, hơn nữa, chị gái anh ta phát hiện bệnh cũng khá trễ, không ai có thể đảm bảo tỷ lệ thành công là bao nhiêu."
"Nhưng không biết anh ta nghe ai đồn bậy bạ, nói rằng bác sĩ Lâm trước khi phẫu thuật đã uống rượu nên cuộc phẫu thuật mới thất bại, đổ hết lỗi lầm lên đầu bác sĩ Lâm."
Vừa dứt lời, đột nhiên có chiếc giày thể thao bay vụt qua, nện lên mặt gã đàn ông kia.

Ngay sau đó, leng keng một tiếng, lưỡi dao bạc bị đá văng ra xa, lấp loáng dưới ánh sáng hành lang.


Mọi chuyện diễn ra ngoài dự liệu, mọi người còn chưa kịp phản ứng, bóng dáng màu trắng đã xuất hiện giữa đám đông.

Thẩm Tô Khê đá bay con dao, trở tay túm người đàn ông kia, thuận tiện ký đầu gã ta một cái: "Đứng yên."
Lúc này có hai ba bảo vệ chạy tới, trò khôi hài mới kết thúc.

Tần Mật chạy lên, đưa giày cho Thẩm Tô Khê.

Thẩm Tô Khê mang giày vào xong xuôi mới vỗ vỗ bụi trên người, đồng thời liếc nửa ánh mắt nhìn Lâm Diệp Thư.

Cô ta hoảng hốt ngẩng đầu, tầm mắt hai người vừa vặn giao thoa giữa không trung.

"Tôi không phải vì cô đâu." Thẩm Tô Khê mở miệng, tùy tiện vuốt lại tóc: "Chỉ là giày hơi lỏng một chút, cộng thêm tay chân lâu ngày chưa vận động, cô đừng tự mình đa tình."
Lời này rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi.

Mí mắt Lâm Diệp Thư khẽ run, chậm rãi nâng lên rồi rũ xuống, cô ta trực tiếp vòng qua hai người bọn họ, bỏ đi.

Tần Mật lập tức trợn tròn mắt.

Sao lại có loại người mặt dày thiếu liêm sỉ thế này? Lớn chừng này tuổi mà còn không biết nói cảm ơn sao?
Tần Mật mắng Lâm Diệp Thư trong lòng mấy lần, rồi mới tức giận gõ trán Thẩm Tô Khê một cái: "Mày muốn làm thánh mẫu, nhưng người ta không muốn nhận ơn mày."
Thẩm Tô Khê bật cười: "Thánh mẫu gì đâu? Tao chỉ ngứa tay ngứa chân một chút thôi."
Tiếng nói chuyện của bọn họ càng lúc càng xa dần.

Lâm Diệp Thư chợt dừng bước, quay đầu lại nhìn, vừa vặn nhìn thấy khóe môi đang cong lên trên nửa sườn mặt của Thẩm Tô Khê.

Qua một lúc lâu, cô mới thu hồi ánh mắt.

Lúc rời khỏi bệnh viện, trời đã sắp hoàng hôn, Tần Mật giao quyền chọn món bữa tối cho Thẩm Tô Khê.

Tuy vậy, cô vẫn đề ra không ít yêu cầu: "Mấy cái lẩu, BBQ nướng gì đó mày đừng hòng nghĩ tới, mấy ngay nay mày phải ăn uống thanh đạm."
Thẩm Tô Khê suy nghĩ một lúc: "Có một tiệm cháo mới mở ở khu thương mại Kim Sa, chúng ta tới đó đi."
Trụ sở chính của Giang thị nằm ở khu Kim Sa, ý đồ của Thẩm Tô Khê rõ mồn một.

Tần Mật lập tức hiểu rõ, cô bật cười: "Rốt cuộc mày muốn đi ăn hay đi tìm cơ hội tình cờ gặp gỡ?"

Thẩm Tô Khê bị vạch trần có chút mất tự nhiên, nhưng cũng không phủ nhận: "Mày lo lái xe đi."
Bệnh viện cách khu thương mại rất gần, lái xe không đến mười phút.

Thời điểm này, bãi đậu xe ngoài trời đã chật kín chỗ.

Tần Mật tìm cả nửa ngày cũng không thấy chỗ đậu xe, cô đang định quay đầu xe xuống hầm cách đó một dãy nhà để gửi.

Ánh mắt cô nhìn vào kính chiếu hậu, rồi lập tức sửng sốt.

Phía sau có người bấm còi, Tần Mật không để ý, kéo tay áo Thẩm Tô Khê: "Người đứng xéo sau chiếc Bentley màu đen kia có phải Giang Cẩn Châu không?"
Thẩm Tô Khê nghe thấy tên anh, cô thò đầu ra ngoài xem thử.

Quả thật là anh.

Lúc này có chiếc xe rời khỏi bãi đậu, Tần Mật vội vàng kéo Thẩm Tô Khê đang định mở cửa bước xuống lại, nhanh chóng rẽ vào vạch đậu xe.

Trong lúc Tần Mật điều chỉnh vị trí đậu xe, Thẩm Tô Khê thò đầu ra ngoài lần thứ hai.

Sắc trời đã tối, đèn hai bên đường đột ngột bừng sáng, ánh mắt cô lóe lên, một bóng dáng màu đỏ vụt qua tầm mắt cô.

Giày cao gót đạp trên nền đất xi măng, thanh âm lộp cộp mang theo mùi hương nước hoa ngọt ngào của phụ nữ.

Sau đó.

Cô gái kia dừng lại trước xe Bentley.

Giang Cẩn Châu vừa mới xuống xe thì mẹ Giang- Triệu Lăng gọi đến.

Một câu không đầu không đuôi: "Chừng nào con mới dẫn bạn gái về nhà đây?"
"Sao mẹ lại nhắc tới chuyện này?"
"Con lại muốn qua loa cho xong chuyện phải không?" Triệu Lăng nâng cao giọng: "Chiều này mẹ nhìn thấy em họ của con đi với bạn gái nó, hai đứa ngọt ngào vô cùng, không chừng sắp kết hôn cũng nên.

Không biết trước khi hai đứa nó sinh con đẻ cái xong xuôi, con có để mẹ gặp người bạn gái thần bí kia không nữa."
Giang Cẩn Châu trầm tư: "Mẹ, Tiểu Khai năm nay mới 21 tuổi, chưa kết hôn được."
"......"
Triệu Lăng tức không nổi: "Con đừng nói lảng sang chuyện khác, Trần Kỳ nói với mẹ rồi, con với bạn gái đã chia tay từ mấy ngày trước."
"......"
Giang Cẩn Châu nhéo giữa trán: "Không có chia tay, chỉ đang dỗi thôi, con đang dỗ dành đây."
"Đã mấy ngày rồi mà vẫn chưa dỗ được?" Triệu Lăng kinh ngạc hỏi: "Con như vậy không thấy hổ thẹn với khuôn mặt cha mẹ ban cho hả?"
"......"
Triệu Lăng nói thêm vài câu vụn vặt nữa rồi mới cúp máy.

Nghe thấy tiếng bước chân, Giang Cẩn Châu ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trước mặt một cái.


Đang muốn thu hồi tầm mắt, đột nhiên anh phát hiện người ngồi bên ghế phụ trong xe Meserati đậu đằng kia có chút quen thuộc.

Cách xa một khoảng, anh vẫn có thể nhìn thấy sắc mặt của cô không đẹp cho lắm.

Lần này thật sự phải ra sức dỗ dành.

Tần Mật tháo dây an toàn, thấy Thẩm Tô Khê ngồi bất động giống như bị phong ấn trên ghế, cô thúc giục: "Xuống xe."
Thẩm Tô Khê lấy lại tinh thần, ảo não đáp một tiếng, sau khi xuống xe liền đi ngược hướng Giang Cẩn Châu đứng.

Thấy cô không có ý định chào hỏi Giang Cẩn Châu, Tần Mật lấy làm lạ, quay đầu lại nhìn xem, lập tức sửng sốt.

"Mày như vậy có khác gì chạy trốn?"
"Nhìn thấy bạn trai ở cùng người phụ nữ khác, chẳng lẽ tao còn phải tiến lên lễ phép chào một tiếng sao?" Thẩm Tô Khê hơi bực bội: "Tao không xông lên hùng hổ một trận đã là lễ phép lắm rồi."
Tần Mật đang định sửa lại vấn đề "bạn trai" cho đúng, liền thấy mũi chân Thẩm Tô Khê chuyển hướng, đi ngược trở về.

"Mày định làm gì?"
Thẩm Tô Khê đã tức tới mức trả lời ngay không cần suy nghĩ: "Đi công khai chủ quyền."
Tần Mật: "?"
Thẩm Tô Khê nén cơn giận, bước nhanh đến trước mặt Giang Cẩn Châu, không nói lời nào, trực tiếp nhón chân ôm cổ, hôn lên môi anh.

Dừng khoảng ba giây, cô ghé vào sát tai anh, thì thầm: "Quà chia tay."
Thấy đòn đánh phủ đầu đã xong xuôi, cô buông tay ra, chuẩn bị rút lui.

Nào ngờ eo hông bị ôm chặt, cả người bị kéo trở về.

"Quà đáp lễ."
Giọng anh cũng rất trầm thấp.

Cô còn chưa kịp phản ứng lại, Giang Cẩn Châu đã cúi đầu xuống, chuẩn xác hôn lên cánh môi cô.

Khác với nụ hôn chuồn chuồn lướt ban nãy, cái hôn lần này tinh tế và kéo dài, hơi thở quyện vào nhau, mang theo cảm giác xâm lược.

Thẩm Tô Khê bị hôn đến choáng váng, chợt có tiếng vỗ tay bộp bộp kéo ý thức cô trở lại.

Đi cùng là giọng nữ thanh lệ, xúc cảm vui vẻ khó nén.

"Anh họ, đừng dừng lại nha, để em quay video lại gửi dì đã."
Anh họ?
Dì?
Thẩm Tô Khê: "......".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi