ĐÓA HỒNG KIÊU NGẠO



Thẩm Tô Khê cứng đờ người, cô do dự ngẩng đầu lên.
Cậu thiếu niên phía trước đã không còn dáng vẻ tối tăm nữa.
Đầu tóc cậu cắt ngắn gọn gàng, khiến đôi gò má càng thêm nam tính, làn da dường như ngăm đen một chút, nhưng vẫn tính là trắng trẻo, chính là trắng kiểu khỏe mạnh.
"Lâm An là anh trai tôi." Ánh mắt Lục Lễ dịu dàng đảo qua Hạ Hòa rồi mới nhìn về phía cô.
Giọng nói của cậu không mặn không nhạt, tựa như chỉ đang nói một sự thật khách quan, nhưng đôi mắt kia nhìn cô sâu hun hút.
Giống như trong nháy mắt, đất trời đột nhiên mông lung ảm đạm, hơi lạnh theo cơn gió thổi vào mắt cô.
Cô vô thức hoảng hốt: "Tuyết rơi rồi sao?"
Cô đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi, Lục Lễ bất giác giật mình.
Hạ Hòa phản ứng đầu tiên: "Không có."
Thẩm Tô Khê dụi mắt, khịt mũi một cái, rồi ngồi xuống bậc thang phía trước.
Thấy người đối diện còn bất động, cô cười khẽ, vỗ vào vị trí bên cạnh: "Ngồi đi."
Lục Lễ không đáp, cậu liếc mắt nhìn Hạ Hòa, đợi cô bé rời đi rồi mới ngồi xuống.
Thẩm Tô Khê rụt đầu vào khăn choàng cổ: "Chị không biết hóa ra Lâm An còn có một người em trai."
Thanh âm của cô không rõ ràng, Lục Lễ phải ngẫm một lúc mới nghe ra ý cô.
Cậu xoa chân, đặt hai tay lên đầu gối, nặng nề nói: "Lúc tôi năm tuổi, cha mẹ tôi ly hôn, anh trai theo mẹ, tôi theo cha."
Lần đầu tiên Thẩm Tô Khê nghe cậu nói một lời dài như vậy, cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cậu.
Như đang nhớ lại, ánh mắt cậu nhìn xa xăm, giọng nói càng lúc càng trầm.
"Sau khi anh tôi tới Bắc thành, chúng tôi vẫn ngầm liên lạc.

Anh ấy kể rất nhiều chuyện, về môi trường mới, bạn bè mới, còn có..."
Người anh thích.
Lâm An không biết, khi nghe anh miêu tả những thứ đó, trong lòng Lục Lễ cũng nảy sinh khao khát được trải nghiệm những thứ như vậy.

Muốn cảm thụ cuộc sống của anh, muốn biết người con gái anh thích như thế nào.
Lục Lễ im lặng, một lúc sau mới lảng sang chuyện khác: "Tôi đã hứa với anh ấy, khi tôi thi đậu Nhất Trung nhất định sẽ tới tìm anh ấy.

Chẳng qua, cả hai chúng tôi đều không đợi được đến lúc đó."
Đang nói, cậu đột nhiên dừng lại, lấy hộp thuốc lá trong túi ra, đưa một điếu lên ngậm, nhưng nửa đường bị Thẩm Tô Khê chặn lại.
Cậu nhíu mày nhìn sang, Thẩm Tô Khê chậm rãi bẻ điếu thuốc làm đôi: "Anh trai cậu không thích người hút thuốc."
"......"
Lục Lễ cất hộp thuốc lá, đột nhiên cười một cái: "Chị không phải anh tôi, cũng không phải chị dâu tôi, quản nhiều như vậy làm gì?"
Câu đùa này không làm bầu không khí bớt căng thăng, ngược lại, mọi thứ dường như thêm lạnh lẽo.

Ký ức vụn vặt trong đầu Thẩm Tô Khê dần thức dậy--
Đó là một mùa đông vào bảy năm trước.
Ngày đó, trời lạnh thấu xương, chỉ cần thở một cái, cơn gió lạnh lẽo theo đó xông vào cổ họng, buốt đến đau nhói.
Cô ngẩng đầu, nhìn tuyết rơi ngoài của sổ.

Tuyết trắng không tì vết.
Sau đó, ký ức cô dần mơ hồ, chỉ nghe thấy tiếng loảng xoảng, khi hoàn hồn, cô đã trốn về nhà.
Trong điện thoại chợt nhiều thêm một tin nhắn, gửi đến Lâm An.
"Cứu tớ."
Hai mươi mấy cuộc gọi nhỡ gọi đến từ một dãy số.
Khi cô gọi lại, đầu kia không có người bắt máy.
Hôm sau, cô nghe tin Lâm An gặp tai nạn xe cộ.
Chẳng bao lâu nữa, cô gặp được mẹ Lâm An ngoài cổng trường.
Sau một cái tát đau rát má, bà chất vấn cô: "Nếu không phải tại mày gửi tin nhắn đó cho thằng bé, làm sao nó ra đường gặp chuyện được."
"Là mày hại chết nó."
Có tiếng còi ô tô từ đằng xa kéo ý thức Thẩm Tô Khê trở về.
Cô giậm mạnh chân, đợi ý thức khôi phục hẳn mới nói: "Tin nhắn kia không phải chị gửi."
Lục Lễ hiểu ý cô: "Tôi biết không phải chị."
Thẩm Tô Khê nhìn cậu.
Cậu chỉ cười một cái vô tư: "Với cái miệng như inox của chị, cho dù có bị đánh chết cũng không thể nào nhắn tin cầu cứu thế được."
"......"
Người gì mà mở miệng không thấy nói được lời nào tốt đẹp.
Lục Lễ thu lại ý cười.
Cậu tới Việt thành không chỉ để nhìn xem người anh trai mình thích rốt cuộc là người thế nào, còn có một chuyện quan trọng hơn.
"Năm lớp 6 tôi mắc bệnh, cần tiền để phẫu thuật.

Nếu không nhờ số tiền khi đó chị chuyển cho mẹ tôi, có lẽ tôi đã chết."
"Cho nên, chị đã cứu tôi."
"Tất cả mọi người đều biết chuyện khi đó chỉ là ngoài ý muốn, mẹ tôi giận chó đánh mèo với chị cũng chỉ vì muốn chị nhớ kỹ Lâm An.

Chỉ cần còn người nhớ đến, anh ấy sẽ luôn ở đó."
"Chị không cần bồi thường thêm gì đâu, đừng gửi tiền nữa."

"Chị đã sớm không còn thiếu nợ chúng tôi."
Lời của cậu rõ mồn một, Thẩm Tô Khê dĩ nhiên hiểu rõ.
Chẳng qua, để tiêu hóa hết mớ tin tức đó cũng không dễ dàng gì.
Tháng mười hai, trời ngả tối sớm hơn mọi khi.
Chiều hôm sẩm tối, nhà nhà bật đèn, thắp nên một dải ngân hà mông lung giữa sương mù.
Cả hai đều trầm mặc không nói gì, chỉ có tiếng côn trùng xào xạc.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Tô Khê bỗng nhiên bật cười ra tiếng.
Cô không ngờ, có một ngày cô có thể bình tĩnh ngồi nói chuyện với người nhà Lâm An.
Quá khứ mà cô liều mạng trốn tránh, tới khi bị người khác vạch trần, hóa ra chẳng nặng nề như cô nghĩ.
Dường như cô có thể gánh vác nhiều hơn những gì cô tưởng tượng.
Tiếng cười này thu hút lực chú ý của Lục Lễ.
Cậu lẳng lặng nhìn Thẩm Tô Khê, chỉ trong vài phút, tăm tối nơi đáy mắt cô đã bị ánh sáng bao phủ, khóe môi cũng theo đó cong lên.
Cậu hơi ngây ngốc, nhìn theo tầm mắt cô, bên kia đường là một người đàn ông mặc tây trang phẳng phiu, thân hình cao lớn.
Cách một khoảng, cậu vẫn nhận ra mình đã từng gặp người này.
Thẩm Tô Khê đứng dậy: "Được rồi tới đây thôi, cậu mau trở về Bắc thành học đi, chị cũng phải đi ăn tết đây."
Lục Lễ gọi cô lại: "Chị đã từng thích anh tôi chưa?"
Tuy rằng câu hỏi này đã không còn nghĩa lý gì nữa, nhưng cậu vẫn muốn biết.
Bước chân Thẩm Tô Khê dừng lại, cô xoay người nói: "Sẽ không."
Không phải là không, mà là sẽ không.
"Vì sao?"
Đáp án thật ra rất đơn giản.
"Bởi vì Lâm An đối xử tốt với tất cả mọi người."
Nhưng cô muốn sự thiên vị.
Chỉ có như vậy, cô mới đủ dũng khí để cậy sủng mà kiêu.
Lục Lễ ngẩn người, chờ đến khi cậu lấy lại tinh thần, cô đã nhào vào lồng ngực người đàn ông của mình.
Cậu nhớ tới những lần gặp trước đây, chưa bao giờ cô thật sự vui vẻ.

Dường như cô chưa từng thả lỏng như lúc này.
Lục Lễ nhét lại lá thư tình vào túi, chậm rãi thở hơi một.

Cậu ngẩng đầu, trên mặt dần lộ ra ý cười nhẹ nhõm.

Anh.
Mặt trời trong lòng anh.
Đã tìm được mặt trời của riêng cô ấy.
"Anh đến đón em à."
Không đợi Giang Cẩn Châu trả lời, Thẩm Tô Khê đã choàng tay ôm cổ anh, cả người bám lấy anh như con bạch tuộc: "Em mệt, muốn nạp năng lượng."
Lời này không đơn thuần chỉ là làm nũng, cô thật sự cảm thấy mệt mỏi, giống như có cục bông đè ở ngực, rõ ràng là nhẹ đến thế, nhưng vẫn khiến người ta nghẹt thở.
Những lời cô nói với Lục Lễ, tất cả đều là sự thật.

Nhưng chỉ mới là một phần ba của chuyện xưa.
Tất cả mọi người đều thương tiếc cho cái chết của Lâm An, nhưng không một ai hỏi, rốt cuộc tin nhắn kia là ai gửi, vì sao nó lại xuất hiện.
Không có ai biết.
Nhưng cô biết.
Người bên đường qua lại từng tốp, Thẩm Tô Khê cuối cùng cũng buông tay, cười khanh khách: "Nạp xong rồi, chúng ta đi thôi."
Ánh mắt Giang Cẩn Châu rời khỏi bậc thang trước hiệu sách, anh xoay người, khom lưng nói với cô: "Không phải em mệt sao? Lên đi, anh cõng em."
Thẩm Tô Khê chậm rãi chớp chớp mắt.
Bạn trai thật tri kỷ.
Cô cũng không ngại, trực tiếp nhào lên lưng anh: "Bây giờ mình đi đâu?"
"Đi ăn trước đã."
Cô gật đầu, do dự một lúc lâu rồi mới nói: "Có một việc em muốn nói với anh, nhưng bây giờ em chưa biết phải nói thế nào.

Cho em một chút thời gian."
Giang Cẩn Châu ngừng lại một chút rồi bước tiếp, cảm giác bất an trong cô anh đương nhiên cảm nhận được, dường như có liên quan đến cậu thiếu niên kia.
Cô không muốn nói, sao anh có thể nhẫn tâm gặng hỏi đến cùng.
Thẩm Tô Khê áp mặt trên lưng anh, một lúc lâu sau, cô nghe thấy anh nói: "Đừng sợ."
Cơm nước xong, hai người định ghé rạp chiếu phim gần đó.

Do ngày lễ, vé không còn nhiều lắm, cả hai đành phải về Bích Hải Loan xem phim.
Trước khi về cả hai còn dạo quanh trung tâm thương mại một vòng, khi về đến nhà đã gần 11 giờ.
Nhân lúc Giang Cẩn Châu đang sửa ti vi, Thẩm Tô Khê lấy điện thoại ra đăng ảnh.
"Merry Christmas Eve!"
Bên dưới là ảnh chụp cô và Giang Cẩn Châu đứng trước cây thông Noel.
Nghĩ lại thì, đây là lần đầu tiên cô đăng ảnh người bạn trai đẹp không góc chết của mình lên mạng.
Đăng xong, không hiểu sao trong lòng cô cứ lâng lâng.

Cô nhìn chằm chằm màn hình, bình tĩnh chờ đợi mọi người nịnh hót vào mục bình luận.
Nhưng mà vòng bạn bè của cô đa số đều là cẩu độc thân, bọn họ quyết tâm ngó lơ cơm chó.

Hai phút trôi qua mà phần bình luận vẫn trống trơn.

Còn chưa kịp nhận mưa lời khen "xứng đôi vừa lứa", đã thấy Tần Mật nhắn tin nhắc nhở.
Tần bảo bối: "Đã block mẹ mày chưa mà dám đăng cái này?"
"?!"
"....."
Đm!
Cô quên béng!
Thẩm Tô Khê vội vàng xóa bài đăng, sau đó ấn vào avatar của bà Thẩm.
suxi: "Mẹ!"
Thẩm Thanh lạnh lùng như cũ, nhắn về "Làm khùng làm điên cái gì?"
suxi: "Mẹ yêu ơi đã bao lâu rồi mẹ chưa lên xem vòng bạn bè trên wechat thế ạ?"
Thẩm Thanh: "Tưởng ai cũng rảnh như con sao?"
"......"
Như vậy tức là chưa thấy.
Thẩm Tô Khê thở phào một hơi, gửi một sticker đáng yêu qua.
Thẩm Thanh không nhịn được, trực tiếp gửi cho cô bao lì xì 250(*) tệ.
250 là đồ ngoo ngốk
suxi: "Cảm ơn mẹ yêu!"
Sau khi thoát khỏi wechat, Thẩm Thanh mở bức ảnh vừa lưu hai phút trước lên xem, thần sắc hơi ngưng trọng.
Lúc xem phim, trong đầu Thẩm Tô Khê thỉnh thoảng lại hiện ra cảnh tượng ngồi xem phim với Giang Cẩn Châu trên sofa trước kia.
Không biết vì sao, trong lòng cô còn dâng lên một chút...!mong chờ.
Cho tới khi hết phim, Giang Cẩn Châu chúc cô ngủ ngon, không hề phát sinh hình ảnh nào trong tưởng tượng.
Nói xem phim đúng là xem phim thật.
Ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, sao anh chưa đến Thiếu Lâm Tự niệm kinh ngồi thiền?
Có điều, cô đã không còn là đồ ngốc chỉ biết ngày đêm nghi ngờ bạn trai mình "không được".

Bây giờ, cô đã là người trưởng thành, chỉ lặng lặng ghi nhớ đường dây nóng liên hệ bác sĩ tiến tuyền liệt.
Tắm rửa xong, Thẩm Tô Khê không quên gửi số liên hệ kia cho Giang Cẩn Châu, sau đó mới ngả gục người xuống giường.
Đột nhiên thấy hơi cồm cộm.
Cô bật dậy, mò tay xuống dưới gối tìm kiếm.
Là một chiếc vớ màu đỏ, không biết đựng cái gì bên trong, hình dáng có vẻ hơi sắc nhọn.
Nghĩ đến gì đó, trái tim cô bắt đầu đập thình thịch.
Chờ đến khi cô lấy đồ vật bên trong ra, xúc cảm xao xuyến đã không thể áp chế được, cứ thế dâng trào đến cả hốc mắt.

Trên lòng bàn tay mảnh khảnh của cô, chiếc vương miện pha lê sáng bóng, tạo hình như cánh chim vươn dài, đính những viên hồng ngọc trong vắt, rực rỡ, lấp lánh giữa màn đêm.
Cô hạ tầm mắt, nương theo ánh trăng, cô nhìn thấy chữ viết trên tấm thiệp.
- - Công chúa của anh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi