Giang Cẩn Châu bước ra từ phòng tắm, thấy Thẩm Tô Khê ngồi bất động ở mép giường, bộ dạng giống như bị sét đánh.
Ánh mắt anh hơi rũ xuống, thoáng nhìn màn hình điện thoại trên tay coo.
Màn hình hiển thị đang trong cuộc trò chuyện.
Nghe thấy động tĩnh, Thẩm Tô Khê hoàn hồn, nhanh chóng ném củ khoai lang phỏng tay qua cho anh.
Rồi cô lẳng lặng chuồn ra phòng khách.
Sau câu hỏi "Cháu là ai vậy?", Triệu Lăng không nghe thấy đầu dây bên kia phản hồi gì, bà cũng im lặng.
Vừa đúng lúc, giọng nam quen thuộc vang lên: "Mẹ."
Đây chính xác là giọng của con trai bà.
Triệu Lăng giả vờ hỏi: "Cô gái ban nãy gọi mẹ là ai vậy con?"
Giang Cẩn Châu vừa định mở miệng, chợt anh nhìn thấy Thẩm Tô Khê đang lén lút ngoài cửa, chậm chạp dịch đầu vào hóng hớt.
Rõ ràng đang chột dạ, thế mà khi vừa chạm ánh mắt anh, sắc mặt cô lập tức biến thành bộ dạng chất vấn: Tất cả là tại anh, vì sao lại dùng điện thoại giống như em? Còn lưu tên giống em nữa?
Giang Cẩn Châu nửa đùa nửa thật: "Nếu đã gọi mẹ thì còn có thể là ai được chứ."
Thẩm Tô Khê tưởng rằng mình bị ảo.
Thấy anh vẫn còn bày ra vẻ cười đùa, cô lặng lẽ phóng ánh mắt như dao găm tới.
Giang Cẩn Châu vẫn cười: "Cô ấy da mặt mỏng, mẹ đừng trêu cô ấy."
Triệu Lăng: ?
Tôi còn chưa nói lời nào, anh tự biên tự diễn cũng hay nhỉ?
Triệu Lăng đơ ngừng vài giây, nhưng rất nhanh chóng vui vẻ ra mặt: "Vậy mấy bữa nữa có thời gian thì con dẫn con bé về giới thiệu với cha mẹ đi."
Ngoài dự kiến của bà, lần này Giang Cẩn Châu đồng ý rất nhanh.
"À còn nữa, chú Tô và người nhà đã trở về được một tháng rồi, con có thời gian thì đến Nam Sơn..." Triệu Lăng hơi ngập ngừng: "Thăm chú ấy một chút."
Giang Cẩn Châu không nhớ rõ "chú Tô" trong miệng của Triệu Lăng lắm, chỉ nhớ khi nhỏ ở nước ngoài có từng gặp.
Sau đó anh cũng hay nghe Triệu Lăng nhắc tới, nói là đồng nghiệp cấp dưới của bà khi còn làm việc ở đại học A. Cha mẹ hai bên cũng có giao tình hơn mười năm.
Xuất phát từ tình lẫn lý, anh cũng nên đi một chuyến.
"Con biết rồi."
-
Không lâu sau Thẩm Tô Khê bị lừa đến Ngu thành.
Đường dẫn vào biệt thự đang sửa chữa, xe không chạy vào được, Giang Cẩn Châu đành đậu xe ỏ bãi đỗ cách đó 500m.
Thẩm Tô Khê bắt đầu giở trò, nắm chặt đai an toàn không muốn xuống xe: "Hay là ta ngồi lại một lát đi."
"......"
Giang Cẩn Châu: "Vậy hôm nay em lại bị gì nữa?"
Thẩm Tô Khê cắn môi không đáp.
"Trong ba ngày nay em đau bụng bay, tám lần rồi." Giang Cẩn Châu nhàn nhạt liếc cô một cái: "Hết hai ngày thì bị cảm, qua ngày hôm sau thì lén hẹn Tần Mật đi uống nước lạnh."
Lén hồi nào?
Cùng lắm thì chỉ giấu mình anh thôi.
Thẩm Tô Khê nghèn nghẹn: "Thế em nói bây giờ em thấy không thoải mái, anh có tin không?"
Giang Cẩn Châu không nói gì, chỉ khẽ nhếch đuôi lông mày như đang cho cô đáp án "Nhìn giống anh tin không?"
"......"
Thấy cô nhất quyết dính chặt trên ghế xe, Giang Cẩn Châu xuống xe, vòng qua mở cửa phụ.
Thẩm Tô Khê còn chưa kịp phản ứng, cả người đột nhiên bay lên không trung.
Khu vực này tuy không náo nhiệt như ở nội thành, nhưng bên đường cũng có không ít người đi lại.
Bọn họ đều quay đầu lại hóng.
Thẩm Tô Khê không nhịn được mà đỏ mặt, cô vỗ vỗ vai anh, hung dữ trừng mắt nói: "Mau buông em xuống, em đi là được chứ gì?"
Giang Cẩn Châu nghe lời thả cô xuống.
Vừa đáp đất, Thẩm Tô Khê lập tức ngồi xổm xuống: "Chân em đau."
Cô đẩy tay anh ra, lông tóc đều dựng lên tỏ vẻ kháng cự: "Đau tới nỗi anh có cõng em cũng không tác dụng gì đâu."
"......"
Giang Cẩn Châu không tiếp tục giằng co với cô mà chỉ nói: "Mẹ anh vẫn luôn nghĩ sẽ sinh con gái, muốn nuôi con gái thành công chúa. Lúc sinh anh ra, bà ấy còn buồn bực tới mức không ngủ ba ngày."
Giang Cẩn Châu mặt không đỏ tim không đập mà bốc phét: "Cho nên để thỏa mãn ước nguyện của bà, từ nhỏ anh đã bị nuôi như con gái vậy. Váy công chúa, giày búp bê gì gì đó, những thứ đó anh đều không thiếu."
Thẩm Tô Khê: ?
Đây còn không phải là bà Thẩm số 2 hay sao?
Thẩm Tô Khê bỗng nhiên có hứng thú, cô nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt lập lòe khác lạ.
"Có hình không, em muốn xem."
Giang Cẩn Châu không hề do dự mà gật đầu: "Có, chút nữa sẽ cho em xem."
Mấy lời này đều là chuyện hồi nhỏ của Trần Kỳ.
Tuy rằng nhan sắc Trần Kỳ không thể nào sánh được với anh. Nhưng cứ lấy ảnh buộc tóc hai bím lúc nhỏ, chắc sẽ đánh lừa được cô thôi.
Ảnh chụp Giang Cẩn Châu mặc váy, nghĩ thôi cũng thấy phấn khích.
Thế nên Thẩm Tô Khê còn không kịp nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của anh, chân cô đã tự đứng dậy.
Giang Cẩn Châu bật cười: "Chân hết đau rồi sao?"
Thẩm Tô Khê ngay thẳng: "Ừ không đau nữa."
"......"
Cô đứng thẳng lưng, bộ dạng như khổng tước chuẩn bị tung cánh.
"Dù sao cũng là công chúa, có đau cũng không thể đánh mất thần thái."
"......."
-
Hôm nay Thẩm Tô Khê mặc áo khoác lên màu hồng nhạt, chân mangg giày da trắng, mái tóc đen dài được tết bím, rũ xuống vai phải, trên tai cài một chiếc kẹp tinh xảo. Toàn thân toát ra vẻ tươi mát rực rỡ, khiến người khác nhìn vào cũng thấy ngọt ngào.
Hai mắt Triệu Lăng bừng sáng, bà thân mật kéo tay cô, tinh tế đánh giá.
Nhìn ở góc độ gần, làn da cô trắng trẻo mềm mại, ngũ quan cũng rất xinh đẹp.
Chỉ là nhìn nhiều đột nhiên cảm thấy hơi quen mắt.
Trong đầu Triệu Lăng có gì đó vụt qua, nhanh đến nỗi bà không kịp bắt lấy.
Giang Thịnh ở một bên phá vỡ bầu không khí: "Tới giờ ăn rồi."
Triệu Lăng: "......"
Lúc ngồi trên bàn ăn, Thẩm Tô Khê đã không còn căng thẳng như khi mới vào cửa.
Mẹ Giang khiến cô cảm thấy rất thân thiết, thoải mái.
Cha Giang tuy ít nói ít cười, nhưng cũng không phải mẫu người xa cách. Thậm chí trên người ông còn có chút khí chất đơn thuần, không phù hợp với vị thế trên thương trường.
Gia đình đầy đủ sum vầy, bâu không khí hòa thuận vui vẻ.
Thứ mà cô và Thẩm Thanh không có được.
Thật đáng ghen tị.
"Cha." Thẩm Tô Khê buộc miệng.
Lời này vừa vang lên, mọi thứ giống như bị nhấn nút tắt tiếng, ánh ắmt của tất cả mọi người đều hướng về cô.
Vẻ mặt không cảm xúc của Giang Thịnh dường như cũng có chút hoảng hốt.
Thẩm Tô Khê nhất thời không nghĩ được cái gì để cứu vãn tình huống xấu hổ đến mức hít thở không thông này, chợt nghe thấy Giang Thịnh đáp lại "Ừ" một tiếng nặng nề.
Thẩm Tô Khê: "......"
Xin lỗi chú, cháu lỡ lời, không phải gọi chú thật đâu.
Triệu Lăng cười tít mắt. Ông già này cuối cùng cũng biết xem tình hình.
Sau bữa trưa, Triệu Lăng hào hứng rủ Thẩm Tô Khê đi dạo phố.
Thẩm Tô Khê thật sự rất thích mẹ chồng tương lai, ở cạnh bà thoải mái cả tinh thần lẫn thể xác, cảm xúc tiêu cực mấy từ cuộc gọi mấy hôm trước của Thẩm Thanh của tiêu tan bớt.
Vì thế cô không hề suy nghĩ mà đồng ý ngay.
Trước khi đi, Giang Cẩn Châu dặn dò Triệu Lăng: "Mẹ đừng có dọa cô ấy."
Nghe vậy, Triệu Lăng quay đầu nhìn Thẩm Tô Khê đang ngồi nô đùa với chú chó ngao Tây Tạng trong phòng khách.
"......"
Nhìn qua cũng không giống mẫu người dễ bị dọa.
Dạo phố suốt buổi trưa, Thẩm Tô Khê đã lập tức trở nên thân mật với Triệu Lăng.
Phụ nữ chính là như vậy, không khó để thành lập đồng minh hữu nghị.
Không có gì mà quần áo, giày dép, túi xách, mỹ phẩm không giải quyết được.
Trên đường trở về, Triệu Lăng bắt đầu nói xấu con trai: "Khê Khê à, có phải A Châu hay chọc giận cháu lắm đúng không?"
Thẩm Tô Khê chớp chớp mắt.
Không đợi cô trả lời, Triệu Lăng đã tiếp tục: "Tính nết của thằng bé không tốt lắm, cháu đừng chấp nhặt nhé. Từ nhỏ nó đã như vậy rồi, âm dương kỳ quặc, làm chuyện gì cũng im ỉm."
Điều này Thẩm Tô Khê đã được lĩnh hội vô cùng sâu sắc.
Nhất là mỗi khi bắt gặp vả mặt ngoài cười nhưng trong không cười của anh, hay biểu tình "Ông đây bỏ qua cho tính tình tùy hứng của em đó".
Triệu Lăng nói tiếp: "Tuy rằng A Châu tật xấu đầy mình, nhưng gương mặt đúng là không có chỗ nào chê được, từ nhỏ đã xinh xắn như búp bê sứ."
Ba chữ "búp bê sứ" lập tức chiếm lấy sự chú ý của Thẩm Tô Khê: "A Châu khi nhỏ có phải từng mặc váy không ạ?"
Triệu Lăng thở dài đầy tiếc nuối: "Dì cũng muốn cho thằng bé mặc, nhưng tiểu tử kia sống chết cũng không cho."
"......"
Thôi được rồi.
Cô lại bị tên đàn ông xấu xa đó lừa gjat.
Vậy thì đừng trách cô độc ác.
Thẩm Tô Khê nhẹ giọng: "Vậy có ảnh anh ấy mặc quần lủng đáy không ạ?"
Triệu Lăng ném cho cô một ánh mắt "biết lựa hàng tốt đó" rồi nói: "Đều là hàng hiếm đó, để khi nào về dì lén đưa cho cháu."
Thẩm Tô Khê cười tít hai mắt: "Cảm ơn dì ạ."
"Sao lại đổi xưng hô rồi?"
"......"
Triệu Lăng híp mắt nhìn qua.
Nhưng dù sao bà cũng chỉ nói đùa vậy thôi, nếu quyết liệt quá lỡ đâu lại dọa cô chạy mất, nên bà nhanh chóng nói lảng đi: "Cháu xem khi nào cha mẹ cháu có thời gian thì hai nhà chúng ta ăn một bữa cơm."
Rõ ràng là nói lảng sang chuyện khác, không hiểu sao vẫn vòng lại đề tài cũ.
Thẩm Tô Khê: "......."
Muốn Thẩm Thanh cùng ngồi ăn với bọn họ, chỉ sợ đồ trên bàn không phải thức ăn mà là thuốc nổ.
Thẩm Tô Khê lập tức lắc đầu: "Mẹ cháu gần đây hơi bận chuyện công việc ạ."
"Vậy cha cháu thì sao?"
Thẩm Tô Khê hơi ngừng lại, khẽ thở dài một hơi rồi mỉm cười: "Mẹ cháu là mẹ đơn thân ạ, cháu cũng chưa gặp cha bao giờ."
Cô không định giấu giếm.
Huống hồ, cô chưa bao giờ cảm thấy bởi vì mình không có cha mà trở nên thua kém.
Còn Triệu Lăng nghĩ gì, cũng không phải chuyện cô có thể kiểm soát.
May mắn là Triệu Lăng cũng có quan niệm giống như Thẩm Thanh, không vì gia thế khác biệt mà ngăn cản con cái yêu đương.
Thẩm Tô Khê đột ngột thổ lộ, Triệu Lăng không hề cảm thấy ghét bỏ xuất thân của cô ngược lại còn có chút đau lòng.
Triệu Lăng vừa định nói gì đó, phía đối diện bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ già nua.
"Tiểu Lăng."
Thẩm Tô Khê cũng theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt dần nhìn rõ người phía trước, khóe môi đang cười dần hạ xuống.
Trời càng lúc càng sầm tối, sao trăng kéo nhau lộ diện, hòa cùng ánh sáng hai bên đèn đường, tất cả giống như hư ảo, không còn nhìn rõ chỗ đằng xa nữa.
Đợi khi bà lão kia đi vào, tầm nhìn của cô mới rõ ràng trở lại, rõ đến mức thấy cả những nếp nhăn in hằn qua năm thắng trên gương mặt người kia.
Cô cảm thấy nặng nề đến nghẹt thở, giống như không khí xung quanh đều đã bị hút đi hết.
Tay chân cũng bắt đầu lạnh cóng.
Bà Tô đảo mắt nhìn người phụ nữ trẻ tuổi bên cạnh Triệu Lăng.
"Cô đây là?"
Triệu Lăng cười giới thiệu: "Bạn gái A Châu đó ạ."
Bà Tô ừ một tiếng: "Tên là gì?"
Triệu Lăng hơi bất ngờ với thái độ của bà, nhưng nghĩ lại thì, chính mình cũng không biết tên gọi đầy đủ của con dâu tương lai là gì.
Xấu hổ quá.
Tất cả là tại Giang Cẩn Châu.
Đến tên bạn gái cũng không chịu nói cho mẹ mình biết, tưởng chừng đâu là người của cục tình báo không đó.
Thẩm Tô Khê che giấu cảm xúc, bình tĩnh nói: "Cháu là Tô Khê. Thẩm Tô Khê."
Mắt thường cũng có thể thấy được, bà lão thấp hơn cô gần một cái đầu kia lập tức nhíu mày trong chốc lát.
Cùng lúc đó, dường như có gì đó mới mẻ vừa được tiết lộ.
Chính là thứ ẩn trong mây mù nơi ánh đèn không chiếu tới được.
Có lẽ, còn có cả thứ cảm xúc khác thường bị che giấu.
Mà cô chưa kịp tìm tòi nghiên cứu, bên tai đã truyền đến tiếng của Triệu LĂng.
"Thẩm, Tô, Khê?"
Cô thong thả nghiêng người.
Nhìn vào đôi mắt sáng ngời trước mặt, Triệu Lăng bỗng nhiên nhận rõ, cảm giác quen thuộc khi nhìn thấy cô từ đâu mà có.
Đáp án có lẽ đã được khắc họa ngay tại thời điểm này.
Chỉ cần thiếu một chút nghiệm chứng.
-
Ở Ngu thành, Giang Cẩn Châu có nhà riêng, bình thường cũng hay có người tới dọn dẹp.
Triệu Lăng nghe nói anh phải rời đi trong tối, thế nhưng bà không hề giữ anh lại.
Lúc về tới nhà, Giang Cẩn Châu đặt trái cây lên bàn, vừa định đem đi rửa, sau lưng đột nhiên nhiều thêm một người, mang theo mùi sữa tắm cùng hơi ẩm chưa tan hết.
Thẩm Tô Khê duỗi tay ôm ngang eo anh: "Em mệt quá, anh để em nạp năng lượng một chút."
Anh nhẹ nhàng dỡ tay cô ra, xoay người, nhìn cô hỏi: "Có chuyện gì sao em?"
Anh không phải đồ ngốc.
Dĩ nhiên có thể phát hiện từ sau khi đi dạo với Triệu Lăng về, tâm tình cô trở nên ủ rũ hẳn.
Không giống như cãi vã hay mâu thuẫn gì, chỉ là có vẻ cả hai không biết phải đối mặt với đối phương thế nào.
Bầu không khí hơi ngưng trệ.
Giang Cẩn Châu rũ mắt, tầm mắt vừa vặn nhìn thấy đôi chân trần của cô, sắc mặt anh lập tức chùng xuống.
Anh bế cô đến ghế sofa, phủi đất bụi trên chân cô đi rồi mới lấy dép mang lên cho cô.
Giữa một mảnh yên tĩnh, cô đột nhiên mở miệng.
"A Châu, hôm nay em nhìn thấy cha rồi."