ĐÓA NGÔ ĐỒNG NỞ RỘ

Giảng hòa? Cầu hòa là đi.

Thường Tiếu tự động lí giải vì thế nhíu mày, “Được lắm, vậy cậu nói xin lỗi trước.”

Quý Hiểu Đồng rõ ràng chần chờ ở đầu kia điện thoại, mơ hồ nghe được có người nói “Nhẫn” là cái gì, cô cũng không nghĩ nhiều lắm, tâm tư đều ở tiểu thuyết mới kia, cái gọi là cũ không đi, cô bị bắt vứt bỏ sau ngược lại hiểu ra, ý nghĩ rộng mở trong sáng.

“... Nói xin lỗi?” Anh giống như bị người giựt giây, ngữ điệu rõ ràng là không vui.

Nhưng Thường Tiếu cũng không biết vì tư tưởng không tập trung, đem câu nghi vấn nghe thành câu trần thuật, nói xin lỗi nghe thành xin lỗi, gọn gàng dứt khoát nói câu, “Tha thứ cho cậu, bái bai!”

Sau đó lại lưu loát cúp điện thoại.

Kỳ thực Dung Lan nói đúng, có đôi khi cô là người kỳ quặc. Cô cáu kỉnh tới nhanh đi nhanh, nhanh thì mấy phút đồng hồ, chậm thì nhiều lắm bốn năm ngày, đối xử bạn bè cơ bản đều là ai đến cũng không cự tuyệt, trừ tính trực giác nói không thể —— cô thật tin cậy bản thân mình là nữ tính, là trực giác con gái.

Ngày hôm qua hàn huyên tán gẫu cùng tiên cô, tâm tình thả lỏng, quay đầu ngẫm lại bốn nghìn chữ cảm thấy cũng không có gì, chạy hai nghìn mét cũng không có gì, bị phun kia càng không có gì, tí rượu kia vẫn có thể tẩy sạch sẽ! Mà trên diễn đàn cô nói anh ta bất quá cũng chỉ như vậy, tuy rằng là sự thật, nhưng vẫn đả thương mặt mũi người, nếu anh ta nói xin lỗi, kết quả là quyết định tiêu tan hiềm khích trước kia.

Dù sao bài đăng trước kia cô viết cũng không bao nhiêu người xem, không có một lời máu nóng, hiện thời lại tìm được cảm giác mới, thầm nghĩ tiếp tục lao đầu vì sự nghiệp tiểu thuyết yêu quý!

Vừa đi hướng trên giường hai bước, điện thoại lại bám riết không tha, tiếp tục làm ầm ĩ.

Cô chần chờ một chút, vẫn chạy tới nhận, cũng lớn tiếng doạ người, “Có lời gì mà cậu không thể một lần nói xong?”

Quý Hiểu Đồng thiếu chút nữa rớt điện thoại, nghĩ rằng người cắt đứt điện thoại rõ ràng luôn là cô, hít sâu hai hơi, giọng điệu có điểm công thức hoá, “Vì tăng cường gắn kết, hỏi cậu muốn ra uống hai ly rượu nhạt hay không?”

“Ầy?” Thường Tiếu liền ngẩng đầu hỏi cú Dung Lan, “Quý Hiểu Đồng mời uống rượu, có đi hay không?”

“Quý Hiểu... Đồng!?” Dung Lan thò đầu ra từ toilet, bỗng dưng trừng to mắt, “Đi! Đương nhiên đi!”

“Vậy được” Cô lại nói đối với điện thoại, “Rượu nhạt thì không cần, uống bia đi.” Sau đó vội vàng đưa điện thoại cho Dung Lan, nói, “Cậu hẹn thời gian với cậu ấy.”

Liền tráng lệ đem Quý Hiểu Đồng ném qua sau đầu không hề để tâm, tiếp hào hứng với tình tiết trong truyện: vai nam chính kế tiếp phải lột quần áo thế nào mới tốt nhỉ?

***

Thường Tiếu học khoa Kinh doanh, giờ học môn thống kê đầu óc còn rất tốt, cho nên giáo sư thích cô, sau đó nhìn cô giúp đỡ cô nàng mắt kính bừng đồ, người ta trúng ý trang điểm mình thành tiểu hỏa.

Cô liền cười một cái, nói không có biện pháp, tôi mặc váy vào, Thiến Thiến nói tôi là yêu nghiệt.

——yêu trong yêu quái, nghiệp trong nghiệt chướng.

Từ trên giường đến trên bàn, lại cầm laptop đi vài vòng, vắt hết óc rốt cục hoàn thành mấy nghìn chữ, thở ra thật dài, nghĩ rằng lúc này ai dám phóng độc hại cô nữa, cô sẽ đấu tranh với kẻ đó.

Thiến Thiến là lãnh đạo kịch nói, Dung Lan là cán bộ hội học sinh, hai người có việc bận, buổi chiều cũng không thấy người. Mà bản thân cô, lúc trước chống không lại bị bộ môn thể dục cực lực mời, gật đầu, thường bôn ba so tài về bóng trong khoa, làm cho người ta mời làm trọng tài, cũng có chút danh tiếng trong vòng luẩn quẩn.

Rất dễ dàng cô dâu biến thành mẹ chồng, có thể sai người mới làm việc, mới ít có chút rảnh rỗi.

Vừa sờ cái bụng đã cảm thấy có chút đói, chuông di động reo vang.

Thường Tiếu nhìn tên là Dư Phi, vui vẻ, thanh âm cùng lúc trước quả thực là khác nhau, hét to, “Dư tiểu phi!”

Dư Phi nhẹ nhàng cười rộ lên, “Thường cười to.”

Thường Tiếu cười càng ngọt ngào, sau đó tức mười phần quát, “Cậu trống bụng mà hưởng phúc, tối nay gặp trên bàn cơm!”

“.” Anh cười cười, thanh âm không chậm, ngữ điệu trầm ổn, “Hôm nay ngọn liễu trên đầu trăng, tiểu nương tử trang điểm ăn mặc xinh đẹp, ta dĩ nhiên tới cửa đón.”

“Ta trang hoàng lộng lẫy rồi!” Cô học kịch bản trong võ hiệp, mặt cung kính, trái lại tự ôm quyền ngưng mi nói: “Mời!”

“Mời.” Trong thanh âm của anh nồng đậm ý cười.

“Khoan đã!” Thường Tiếu rống anh, “Ai dà” Treo trong cổ họng, sau đó hát lên, “Ngọn liễu trên đầu trăng là gì vậy?”

“Chính là tiểu nương tử chờ ta.”

“Được. Kia ——” Cô nhún nhún vai, tiếp tục học kịch bản võ hiệp thanh âm tục tằng, “Ta gác điện thoại —— nha nha!”

“...”

Thường Tiếu cúp điện thoại, ở ký túc xá chợt bày ra tư thế Hoàng Phi Hồng tiêu chuẩn, rống lên, “Mời!”

Sau đó phối hợp cười ngây ngốc.

Ánh trăng còn chưa xuất hiện thì Dư Phi đã điện thoại đến, nói chờ cô ở dưới lầu, hành động này được lòng cô, bật đáp liền đi ra ngoài.

Dư Phi cách thật xa thoáng nhìn thấy cô đã cười đến cảnh xuân xán lạn, hơi hơi nhướng mi, “Hôm nay Thường tiểu đệ vui vẻ như vậy, chuyện gì gây nên?”

“Thường tiểu muội.” Thường Tiếu chẳng ngại phiền sửa đúng.

Dư Phi đánh giá cô từ đầu tới đuôi, “Không có sức thuyết phục.”

“Lần sau cởi sạch cho cậu xem.” Cô trừng mắt nhìn anh một cái, nghĩ lại phỏng chừng vẫn nhìn không ra, tuổi dậy thì cô đến tuần về nhà, vào nhà liền kinh ngạc một thân mồ hôi lạnh, bởi vì mùa hè cô cao thêm năm sáu cm, bộ ngực lại vẫn giống hạt dưa hấu, hạt kia vẫn khảm đi vào.

Ừ, quyết định, đêm nay đồ ngọt liền chọn bát sữa đu đủ, lấy hình bổ hình. Tốt nhất cần có giờ dạy học có thể nghỉ ngơi ở trên bàn. ><~!

Thời điểm bới cơm, Dư Phi luôn luôn gắp hành vào bát cô, cô sớm dặn ông chủ khi xào rau đừng cho vào, nhưng Dư Phi phớt lờ, cô quẫn quẫn nghĩ anh đại khái chính là hưởng thụ quá trình này...

Bất quá anh hành thái nhiều sẽ có giọng, sẽ không ảnh hưởng hôn môi ư?

Xong rồi, Thường Tiếu liếc mắt nhìn anh một cái, khoảng cách gần lông mi anh rất dài, còn lay động, lại có chút thẹn thùng, chấp nhận đem hành thái trong bát vào trong miệng.

Sau khi ăn xong, hai người nhàn nhàn hàn huyên dưới nhà Thường, Thường Tiếu nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định không đề cập tới chuyện máy tính, cảm thấy anh hẳn là chưa chuẩn bị tốt, hiện tại đề cập có lẽ sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của anh, dù sao ở mọi người thấy quan hệ thân thiết, cô nhẫn nại chờ vậy!

Ngay sau đó Dư Phi lại như là rõ ràng suy nghĩ trong lòng cô, dùng cây tăm chọc cà chua nhỏ đưa tới bên miệng Thường Tiếu, cũng không quản hành động này thoạt nhìn có bao nhiêu ái muội, bao nhiêu...

Kỳ quái... = =~

Tiếp theo anh chậm rãi nói, “Gần nhất đắc tội người nào?” Dùng trình tự hủy diệt virus, ổ C ngay cả mảnh vụn cũng không vớt ra được, ổ khác có liên quan cũng bị phá hủy. Hơn nữa...

Trực giác của anh bảo việc này không xong, không chừng đối phương chỉ đợi cô khôi phục lên mạng sẽ luôn luôn công kích.

Cô không nghĩ nhiều lắm, đáp ngay, “Không có.” Sau đó nghĩ lại, “Có.”

Anh lại đâm miếng cà chua nhỏ nữa lên, lặp lại động tác cho ăn, lơ đãng nói, “Không phải cậu ta.” Lần trước tập kích vào máy tính người nọ, bên trong cũng không có trình tự này... Nhưng làm “đáp lễ” nho nhỏ, anh liền thuận tay hiến đóa... ừm, hoa tươi.

“Không phải ai?” Thường Tiếu không rõ chân tướng.

“Không có gì.” Anh cười cười, đã mất ý lại dây dưa, nhưng thật ra anh chuẩn bị một phần lễ vật nhỏ, tính toán thăm hỏi đồng chí “Hacker” kia một chút. “Bản văn không khôi phục được nhưng máy tính đã tốt.”

Cô vỗ vỗ bả vai anh, biểu tình hơi an ủi, một bộ trong lòng biết rõ ràng, “Được rồi, tôi đi lấy.”

Cô sớm đoán trước kết cục câu chuyện.

Dư Phi đâm miếng cà chua thứ ba đưa đến miệng mình cắn một ngụm nhỏ trước rồi đem nửa phần thừa lại cho cô, cá cược cô nghĩ lúc này Thiến Thiến hẳn là đã đem máy cô chuyển về, thỉnh thoảng cũng phải để Thường Tiếu nhà anh thả lỏng một chút, nhẹ nhàng nhấm nuốt vài cái, “Cuối tuần chờ điện thoại của tôi.”

Thực hiện hứa hẹn.

***

Thường Tiếu đi thang lầu quay về ký túc xá, đột nhiên phản ứng lại, Dư Phi nói “Không phải cậu ta”, chẳng lẽ cái “cậu ta” kia là chỉ... Quý Hiểu Đồng?

Ồ, lần sau hỏi cậu ta một chút, miễn cho oan uổng... Người tốt (?). Khi vào cửa thoáng nhìn máy tính trên bàn, vui mừng, khó trách cô vừa mới nói lấy máy tính, Dư Phi nói không cần, thì ra là ý này.

Thoáng nhìn Thiến Thiến ngồi ở một bên mặt đen, liền hỏi, “Sao vậy?”

Thiến Thiến oán hận cắn răng, “Cậu nói với Dư Phi, nói tôi chán ghét anh ta!” Cư nhiên vì Thường Tiếu bắt được nhược điểm của cô uy hiếp cô... Quay đầu nghĩ nghĩ là một nhân vật Thường Tiếu thế nào, không chừng thật đúng chạy tới mở miệng, sợ bị trả đũa, trầm mặc lát, “Quên đi, cậu vẫn là đừng nói nữa...”

Lại nghĩ không an tâm, “Không được nói!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi