ĐOẠ TIÊN

Mặt trời dần lặn sau dãy núi phía tây, ráng chiều dần nhạt, chỉ dư một đường ánh sáng còn vương vấn phía chân trời.

Trong rừng ánh sáng mờ ảo nhưng vẫn nhìn được vật, Tả Cảnh Niên đạp lên lá khô mà đi, nhìn quanh quẩn khắp nơi, miệng cao giọng kêu gọi: “A Mặc! A Mặc!”

Đỉnh đầu bỗng dưng truyền đến một tiếng cười rất nhỏ.

Tả Cảnh Niên mặt lộ vẻ vui mừng, hai tay mở ra, ngửa đầu gọi: “A Mặc!”

Một đạo hồng ảnh từ trong tán cây dày đặc nhảy xuống, rơi vào trong ngực hắn.

Nguyên lai là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, mặc áo màu chu sa, tay áo rộng cùng vạt áo đều thêu hoa văn uốn lượn bằng chỉ kim tuyến, mái tóc dài đen nhánh dùng kim quan tinh xảo bó đến chỉnh tề, lộ ra vầng trán trơn bóng như ngọc, cùng ấn đường có một vết trông tự nhiên như một hồng ấn.

“Hôm nay tới thật sớm a, tiểu Tả!” Thiếu niên được gọi là A Mặc cười hì hì nói.

Tả Cảnh Niên đem cái mũi tiến đến búi tóc của y hít thở sâu, “Tới sớm một chút nói cho ngươi biết chuyện tốt.”

“Chuyện tốt gì?”

“Ba năm ẩn thương không lành, một ngày không thuốc mà khỏi, có tính là chuyện tốt không?”

“Ngươi bị thương khi nào, ở đâu?”

Tả Cảnh Niên theo bản năng mà vươn tay, cách xiêm y đụng đến phía sau lưng, sờ thấy làn da trơn nhẵn như lụa, lúc này mới tỉnh ngộ là thân đang ở trong mộng.

Mộng này cũng huyền diệu đến cực điểm, lại kéo dài suốt mười lăm năm.

Mười lăm năm trước, hắn còn là một hài đồng mười tuổi. Gia đạo gặp biến lớn, trong ánh lửa cao đến tận trời chỉ chạy thoát mình hắn, trong ngực mang theo vật tổ truyền do phụ thân trước khi lâm chung giao, giữa trời đầy tuyết bay lảo đảo mà đi, cuối cùng ngã vào trong một tòa miếu sơn thần hoang phế rách nát.

Hắn vừa đói vừa lạnh, chui vào sau điện thờ kiệt lực mà ngủ. Bỗng nhiên một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi mặc áo màu chu sa đẩy cửa tiến vào, kéo tay hắn cười nói: “Đi, chúng ta tìm chỗ ấm áp ăn cơm đi.”

“Ngươi là ai?” Hắn nhớ rõ lời cha mẹ dặn dò, gạt tay đối phương ra, vẻ mặt đề phòng hỏi.

“Ta kêu là A Mặc. Cái bọc trong ngực ngươi là gì thế?”

Tả Cảnh Niên ôm chặt túi đồ, ngón tay gắt gao bấu vào cái hộp gỗ, hung tợn trừng y: “Mắc mớ gì tới ngươi! Ngươi tránh ra!”

Thiếu niên vẫn cười, giọng thanh thoát: “Hỏi một chút mà thôi, ngươi hung như vậy làm chi. Ngươi yên tâm, ta chỉ cầm lấy sách liền mệt rã rời, đối với mấy quyển sách cũ nửa điểm hứng thú cũng không có, ngươi liền giữ cho chính mình đọc đi. Bất quá, tốt nhất để tám năm mười năm sau hẵng đọc.”

“Vì cái gì?”

“Bởi vì hiện giờ ngươi còn là một tiểu hài tử. Tiểu hài tử phải chạy nhảy, ăn chơi, vui đùa một chút mới là thiên tính, đọc sách cái gì!”

Tả Cảnh Niên bất giác chậm rãi thả lỏng cảnh giác, “Ngươi nói chuyện thật là kỳ quái… Ngươi mới vừa nói muốn mời ta ăn cơm?”

“Đúng vậy, bất quá ở đây rất lạnh, chúng ta đi đến chỗ ấm áp hẵng.” A Mặc hướng hắn vươn một bàn tay ra, “Nắm lấy tay ta.”

“Ngươi không biết ta, vì cái gì lại muốn mời ta ăn cơm?”

“Như thế nào lại không biết. Ngươi họ Tả… Hỏi nhiều như vậy làm chi, ta ghét nhất tiểu hài tử tò mò, nhanh lên nắm tay cho ta!” A Mặc có chút không kiên nhẫn mà tóm chắc cánh tay của hắn.

Tả Cảnh Niên chỉ cảm thấy trước mắt một trận quang ảnh vặn vẹo, bốn phía không khí giống như nước gợn nhộn nhạo lao xao. Hắn chấn kinh nhắm hai mắt lại, khi mở ra lại phát hiện mình đã ở trong rừng đêm, cạnh một đống lửa cháy hừng hực. Cách đó không xa còn có một tòa nhà tranh vách nứa nho nhỏ.

“Thỏ hoang thịt đem nướng, xương cốt còn lại để nấu canh, thế nào?” A Mặc trong tay nắm một đôi tai thỏ, hưng trí bừng bừng hỏi.

Tả Cảnh Niên nuốt một mồm to nước miếng, dùng sức gật đầu.

Sau khi ăn no nê, hắn gối đầu lên khúc củi nằm ở trên cỏ đánh nhịp. A Mặc duỗi tay búng vào ót hắn một cái: “Tối nay thế là được rồi, lần đầu tiên không được ở lâu, đêm mai lại đến.”

“Ngươi đang nói cái gì?” Tả Cảnh Niên không hiểu hỏi.

A Mặc cười nói: “Ngươi là đã muốn lại bất tỉnh nữa rồi, như vậy có thể vĩnh viễn không tỉnh lại nữa! Nhớ kỹ lời của ta, ra khỏi miếu sơn thần đi về phía đông, không quá ba dặm ngươi sẽ nhìn thấy một hộ nhân gia. Hai vợ chồng đều là thợ săn trong núi, tính tình thuần lương thân thủ cũng không tồi. Ngươi liền nhận bọn họ làm nghĩa phụ nghĩa mẫu, an tâm ở lại đó đi. Cái bọc kia, tốt nhất không cần mang theo bên người, ngươi tại phụ cận miếu sơn thần tìm chỗ bí mật chôn dấu đi, chờ mười năm sau hẵng đem nó đào ra.”

Thấy hắn còn vẫn sững sờ, A Mặc hướng đầu vai hắn đẩy một phen, nhẹ giọng quát: “Đi!”

Tả Cảnh Niên thốt nhiên bừng tỉnh, phát hiện mình vẫn cuộn tròn tại phía sau điện thờ xung quanh đầy cỏ dại, nguyên lai là một giấc mộng.

Kỳ quái chính là, sau khi tỉnh mộng trong bụng no ấm, trên người cũng có khí lực. Hắn nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ trong chốc lát, rồi quyết định nghe theo thiếu niên trong mộng khuyên bảo. Ở sau miếu, dưới tàng một gốc cây hòe to, hắn đào cái hố sâu, đem bọc đồ tùy thân vùi vào, lần nữa lấp đất cẩn thận, tận lực đem dấu vết thanh lý sạch sẽ. Sau đó trong gió bắc tuyết bay đầy trời lầm lũi theo hướng đông mà đi, quả nhiên nhìn thấy một căn nhà còn sáng đèn của sơn dân.

Vợ chồng thợ săn không có con cái kia thực nhiệt tâm mà thu lưu hắn. Từ đó về sau, hắn ban ngày đọc sách tập võ, hoặc là đi theo nghĩa phụ mẫu lên núi săn thú, ban đêm vừa ngủ, liền rơi vào cảnh trong mơ, cùng thiếu niên mặc áo chu sa kia gặp mặt.

A Mặc không dạy hắn đọc sách, cũng chẳng chỉ điểm võ học cho hắn, chỉ quấn quanh hắn đùa nghịch cùng chơi bời.

Y sẽ đem hắn đưa đến hồ sâu dưới chân thác nước, kêu hắn chạy qua mấy mỏm đá đầy rêu phía trên, sau đó nhìn hắn rơi vào trong nước ướt sũng, chính mình lại cười đến hết sức vui vẻ. Hoặc là xúi giục hắn tay không leo lên vách đá, hái lấy mấy lá cây, quả dại. Hoặc là buộc vào mắt cá chân hắn một túi cát, bắt hắn trong rừng rậm truy tìm đuổi bắt một đầu nai con làm bữa tối. Sau đó lại đem túi cát đổi thành sỏi, cuối cùng đổi thành khối sắt. Mọi việc cứ nháo như xiếc khiến Tả Cảnh Niên ăn không ít đau khổ, nhưng lại không thiếu thú vị mới lạ.

Có khi hắn cảm thấy A Mặc căn bản là lấy trêu cợt hắn làm vui. Tỉ như A Mặc từng có lúc đêm hôm khuya khoắt dẫn hắn đi vào một chỗ tối đen hoang dã, tùy tay chỉ một đống đất nhỏ, bắt hắn dùng cuốc đào, kết quả đào ra một đống đầu lâu hư thối. Hắn bị dọa xuất một thân mồ hôi lạnh, A Mặc lại ở bên vỗ tay cười nhạo hắn nhát gan, bỏ lại hắn ngồi ngốc một mình tại bãi tha ma qua đêm, chính mình thì sờ trong đống hài cốt lấy ra một thanh Tần Dương cổ kiếm, còn chắp tay nói lung tung: “Sinh không mang đến, chết không mang theo, không bằng tận dụng tặng hậu nhân. Quay về ta sẽ kêu tiểu Tả đốt cho Đại tướng quân ngươi mấy cây hương.” Biến Tả Cảnh Niên thành dở khóc dở cười.

Chuyện duy nhất A Mặc có thể nghiêm túc cùng làm, chỉ có việc mỗi đêm một canh giờ ngồi xuống.

Chuyện ngồi xuống cũng không phải ngồi bình thường mà là ngồi xếp bằng kiểu kiết già, vận chuyển nội lực, A Mặc gọi là “Tọa vong”.

“Tọa vong là cái gì?” Một năm Tả Cảnh Niên mười hai tuổi, dung mạo vóc người đã mang bộ dáng thiếu niên cường tráng, thắc mắc hỏi.

“Trong Nam Hoa kinh có đoạn: ‘Đoạ chi thể, truất thông minh, li hình khứ trí’ nghĩa là ‘Buông tứ chi, bỏ thông minh, lìa hình thể, quẳng trí tuệ’ cùng với đại đạo, gọi là “tọa vong (*).”

[(*) vong: quên đi, toạ vong đại ý là ngồi quên đi mọi thứ]

“… Nghe không hiểu.”

A Mặc thở dài, ngồi xếp bằng xuống.

“Được rồi, ta tận lực nói đơn giản chút. Trong Nam Hoa kinh của Trang Tử đạo gia có một đoạn như vầy: Một ngày Nhan Hồi đối Khổng Tử nói: ‘Ta đã tinh tiến’. Khổng Tử hỏi: ‘Có thu hoạch gì?’ Nhan trả lời: ‘Ta quên mất nhân nghĩa.’ Khổng Tử nói: ‘Có tiến, nhưng còn chưa đủ.’ Cách mấy ngày, Nhan Hồi lại đi bái kiến Khổng Tử: ‘Ta đã tinh tiến.’ Khổng Tử lại hỏi: ‘Có thu hoạch gì?’ Nhan trả lời: ‘Ta quên mất Lễ Nhạc.’ Khổng Tử nói: ‘Có tiến, nhưng còn chưa đủ.’ Lại qua một thời gian, Nhan Hồi lần thứ ba đến bái kiến Khổng Tử: ‘Ta lại tinh tiến.’ Khổng Tử lại hỏi: ‘Có thu hoạch gì?’ Nhan trả lời: ‘Ta đạt tới cảnh giới tọa vong.’ ” Khổng Tử kinh tâm mà hỏi: ‘Cái gì là tọa vong?’ Nhan Hồi liền trả lời ý trên mặt chữ kia. Khổng Tử liền cảm thán trò giỏi hơn thầy.”

“Tọa vong…” Tả Cảnh Niên cân nhắc hai chữ này, không hiểu hỏi: “Vong cái gì?”

“Quên vật, quên trời, quên mình.”

“… Ngươi lại nói đơn giản chút đi.”

A Mặc mỉm cười, “Được đi. Ta hỏi ngươi, ngươi từ thuở nhỏ tập võ, ngồi xuống vận công, không phải chuyện nói chơi. Lúc sáng sớm, mắt chưa mở, nội lực chưa động là lúc ngươi nhìn thấy cái gì? Nghe được cái gì? Đăm chiêu suy nghĩ cái gì?”

Tả Cảnh Niên sắc mặt trầm xuống, cắn răng nói: “Ta thấy ánh lửa ngập trời, khắp nơi khắp chốn đều là lửa cháy hóa thành tro tàn; nghe được tiếng gia nhân trong lửa kêu cứu thảm thiết. Ta thấy phụ thân nhìn hỏa lò mặt co mày cáu, trắng đêm khó ngủ; nghe được hắn thở ngắn thở dài: ‘Sự không thể làm! Lại không thể không làm, như thế nào cho phải!’. Ta thấy một người bịt mặt lén lút lẻn vào trong nhà cùng phụ thân mật đàm, trong lúc vô ý kéo ống tay áo, lộ ra một cái hình xăm huyết sắc trên cánh tay; nghe được bọn họ uy hiếp phụ thân: ‘Sự việc nếu có chút tiết lộ, toàn gia trảm thủ!’. Chuyện ta đăm chiêu suy nghĩ chỉ có bốn chữ: báo thù rửa hận mà thôi!”

Hắn hung hăng hít thở, mãnh liệt dừng lại.

A Mặc lẳng lặng nhìn hắn: “Quên đi chính là chuyện này đó.”

Tả Cảnh Niên trong mắt hận ý bắt đầu khởi động, “Sát phụ diệt môn cừu hận không đội trời chung, như thế nào có thể quên!?”

“Cái gọi là quân tử báo thù mười năm không muộn, không phải là để cho ngươi suốt mười năm bị cừu hận triền miên bao vây, đắm chìm bản tâm. Khi thời cơ chưa đến, ngươi phải học được quên đi. Quên đi cừu hận, quên đi suy nghĩ, quên đi hết thảy thế tục sinh hoạt; quên đi ngoại vật, quên đi thiên địa, thậm chí quên đi bản thân. Chỉ có hai vật ta không quên, thứ nhất nội bất giác thân, ngoại bất giác thiên địa. Toàn bộ thân tâm tiến vào một loại Hư Tĩnh không minh, trạng thái vô nhiễm, tài năng tự mình thuần hóa đạt tới từ ngoại chuyển nội, tự nhiên hồn cùng với đại đạo, điều này chân chính là quên.”

“… Thứ hai là gì?”

“Sau, hồn ngươi liền có thể giữa trạng thái không minh mà an thần thủ khiếu, cũng chính là ý thủ đan điền, học tập như thế nào để luyện tinh hóa khí. Cái này liền là đan đạo trúc cơ bậc trung.”

“Trúc cơ… Tả Cảnh Niên lẩm bẩm nói, “Ta tựa hồ lúc nhỏ ở đâu nghe qua cái từ này… Sau Trúc cơ là gì?”

A Mặc mỉm cười đứng lên, “Gấp cái gì. Căn cốt của đạo là: ‘Người tọa vong, cũng có cơ hội trường sinh.’ Từ tọa vong đến luyện tinh hóa khí, chính là một bước cơ bản, gọi là tiểu trúc cơ. Hiện giờ ngươi nhiều nhất chỉ có thể tìm hiểu đến cảnh giới tọa vong, không cần suy nghĩ đến việc luyện tinh hóa khí.”

“Vì cái gì? Tư chất ta rất kém cỏi sao?”

“Cũng không phải là vấn đề tư chất, mà là ngươi trước mắt có tinh để luyện sao?” A Mặc trêu tức mà liếc liếc mắt một cái đến khố hạ của hắn, “Khi bắt đầu luyện tinh hóa khí, tốt nhất là lúc trạng thái dương sinh mà tiến hành. Tiểu bằng hữu, ngươi cũng biết thế nào là ‘Nhất sinh dương?”

Tả Cảnh Niên theo ánh mắt của hắn nhìn liếc đến khố hạ, cái hiểu cái không mà đỏ mặt lên: “Ta đã mười hai tuổi, không còn nhỏ!”

A Mặc cười to, tróc đến giữa hai chân hắn sờ soạng một phen: “Ờ không nhỏ, chờ ngươi râu dài ra rồi nói sau!”

Tả Cảnh Niên chật vật, không tránh đươc, cũng không cam lòng chịu thua, trái lại cũng thò tay đến hạ thân y. Hai người cười đùa lăn thành một đoàn.

Sau một hồi bình định nhịp thở, Tả Cảnh Niên gối đầu lên hai tay nằm trên cỏ nhìn lên bầu trời đêm, chậm rãi nói rằng: “Phụ thân để lại di vật cho ta trong bọc đồ, là mấy quyển tổ truyền đan thư. Nhưng hắn cũng không bảo ta tu tập, nói là ‘Già không tập võ, trẻ không luyện đan’. Cho nên ngươi mới bảo ta sau khi trưởng thành mới lấy ra đọc, đúng không? A Mặc, ngươi rốt cục là người thế nào? Vì sao ta cảm thấy ngươi không cái gì không biết, không cái gì làm không được?”

Chu y thiếu niên đem đầu gối lên bụng hắn, dùng thanh âm mơ hồ miễn cưỡng nói: “Ta là A Mặc – tiểu Tả, ngươi chỉ cần minh bạch điểm này là đủ rồi.”

Thời gian di chuyển, năm tháng trôi qua, trong mộng Tả Cảnh Niên từ hài đồng phát triển thành một thanh niên cao ráo anh tuấn, A Mặc lại thủy chung vẫn là bộ dáng thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi.

Tả Cảnh Niên cảm thấy có chút kỳ quái, lại nghĩ, việc trong mộng dĩ nhiên là hư ảo. Nhưng nếu nói A Mặc cũng là hư ảo, hắn lại quả quyết không tin. Một nụ cười mỉm sinh động như thế, làm thế nào là hư ảo được! Hắn rất tin, trên đời ở một địa phương nào đó, nhất định tồn tại một thiếu niên chu y kim quan, mĩ mạo thiên nhân đó. Khi nhân duyên đến, sẽ cùng hắn trong mộng gặp lại.

“Ngươi thất thần, đang suy nghĩ gì?” A Mặc vỗ nhẹ lên cánh tay hắn, ý bảo thanh niên thân hình cao lớn đem y buông xuống.

Tả Cảnh Niên giật mình hoàn hồn, cười buông tay, “Không có gì, nhớ tới lúc trước ngươi dạy ta tọa vong tình cảnh.”

“Ngày nay có thể tọa vong không?” A Mặc cười hỏi.

Tả Cảnh Niên xấu hổ, “Ngồi xuống khi không có cảnh phân tâm thì còn được, nhưng tách ra cùng minh đạo, tựa hồ còn có khoảng cách… Bất quá, nhất dương sinh lại thường xuyên có thể làm được.”

A Mặc bĩu môi: “Ngươi đó là dục hỏa bắt đầu khởi phát, không phải do tĩnh tâm ngưng thần tự phát tự động nhất dương sinh!”

Tả Cảnh Niên có chút xấu hổ mà tự giễu: “Xem ra ta tư chất quá kém, hoặc là chính là cùng đạo vô duyên.”

“Con đường tu đạo thiên thiên vạn vạn, không riêng gì phương pháp tọa vong này.” A Mặc không để bụng mà khoát tay, “Ta xem ngươi trong võ học lại rất có thiên phú, nếu có thể tu luyện thành tựu, không chừng có thể dùng võ nhập đạo.”

“Chờ ta luyện đến lô hỏa thuần thanh rồi nói sau. Vừa hảo hiện giờ trong cơ thể dư độc đã được tẩy sạch, công lực khôi phục như lúc ban đầu tựa hồ còn có chút tinh tiến… Không nói cái này nữa, hôm nay chúng ta làm cái gì?”

A Mặc vẻ mặt thần bí, thấp giọng nói: “Thu bảo đạo.”

“Bảo đạo gì? Như thế nào thu?”

“Không vội, chờ thời cơ đến sẽ nói cho ngươi biết. Ta đói bụng rồi. Đi, ăn cơm trước đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi