ĐOÀN DU LỊCH VÔ HẠN

“Leng keng! Leng keng!”

Tới rồi.

Triệu Hoành Đồ đang nhắm mắt nghỉ ngơi chờ đợi trong phòng, lập tức cảnh giác mở choàng mắt, nắm chặt cây cung trong tay dựa vào cửa sổ lén nhìn ra ngoài, đúng lúc trông thấy bốn bóng đen trong đêm đang đi theo Ô Lão Lục tiến vào trại người Miêu.

Dường như phát giác ánh mắt của cậu ta, một bóng đen trong đó chuyển động. Triệu Hoành Đồ cảm thấy có ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo đầy ác ý đang tia về phía mình nên vội thụt người vào, mặt cậu ta hơi lo lắng vì dù chắc chắn bản thân không bại lộ, nhưng bằng trực giác Triệu Hoành Đồ vẫn biết thứ đó đã ‘nhìn thấy’ mình.

Khó ăn rồi đây!

Triệu Hoành Đồ quay lại bàn. Trên bàn đã chuẩn bị sẵn “đồ cúng”, bao gồm chén đất nung chứa một thăng gạo sống và một quả trứng kho. Bốn người tìm khắp cả trại người Miêu nhưng không có trứng gà nào, đành phải dùng quả trứng kho do Úc Hòa An mang đến thay thế, cạnh chén gạo là bao lì xì tiền xu và vài miếng thịt bò khô do Vương Bành Phái đóng góp.

Mấy miếng thịt tìm được ở nhà bếp đều chưa cạo lông và mốc meo cả rồi, không ăn được. Vương Bành Phái và Hứa Thần cũng đã kiểm tra mấy con gia súc mà Ô Lão Lục nuôi dưới nhà sàn, phát hiện âm khí và tử khí của chúng quá nặng, không phải thứ hay ho gì nên tốt nhất đừng làm thịt. Thế là miếng thịt đầu đao* đã được thay thế bằng thịt bò khô, cuối cùng ở rìa bên phải bàn là bình đất nung chứa đầy nước suối.

*Khi giết mổ gia súc, miếng thịt cắt được từ nhát đao đầu tiên gọi là “đầu đao”, dùng để cúng tế thần linh và tổ tiên. Một con heo chỉ có hai “đầu đao”, thể hiện vẻ trang trọng và sùng đạo.

Mọi yêu cầu viết trên tấm thiệp của thầy phù thủy, đều đã được chuẩn bị đầy đủ trong vài giờ ngắn ngủi. Úc Hòa An lo lắng nói rằng bốn người họ nên ở cùng nhau thì tốt hơn, nhưng bị Triệu Hoành Đồ bác bỏ.

“Mỗi căn nhà đều có phòng dành cho em bé, đây rõ ràng là nhiệm vụ cá nhân.”

Giọng Triệu Hoành Đồ lạnh lùng cứng rắn: “Sống chết có số, phú quý do trời.”

Sống chết có số, phú quý do trời.

Triệu Hoành Đồ mặc niệm, vẻ mặt u sầu khi nghĩ đến Hầu Phi Hổ không biết sống chết ra sao. Vượt qua khó khăn này, chắc chắn họ có thể gặp lại nhau ở tiệc ba triều.

Rột.

Bụng cậu ta đột nhiên nhúc nhích, đứa bé bên trong đang động đậy, Triệu Hoành Đồ buồn nôn, chợt nhớ đến những người bị ký sinh trong phim ‘Quái vật săn đêm(*)’. Cậu ta đè cơn buồn nôn xuống, miễn cưỡng xoa bụng.

(*) Phim Sputnik (2020)

[Mức độ yêu thích của đứa trẻ đối với bạn +1 (4/10)]

Giá trị tối đa của mức độ yêu thích là 10 điểm, do có gùi tre nên được cộng 1 điểm, lúc Triệu Hoành Đồ chuẩn bị đồ cúng được cộng thêm 2 điểm, bây giờ được cộng thêm 1 điểm nữa. Mức độ yêu thích tăng khá nhanh, đứa trẻ có vẻ dễ lấy lòng. Hơn nữa mức độ yêu thích tăng lên thì đứa trẻ cũng sẽ ‘giúp đỡ’ bọn họ. Lúc Triệu Hoành Đồ ra suối lấy nước vô tình bị trượt chân xém rơi xuống suối, cũng nhờ cái bụng kéo lại nên cậu ta mới không sao.

“Cộc cộc!”

Đứa trẻ cử động là có nguyên nhân, giây tiếp theo bỗng vọng vào tiếng ‘Cộc cộc’, cửa phòng vang lên từng tiếng gõ nhịp nhàng.

“Bà bầu…”

Một chất giọng âm tà ma quái vừa giống lời triệu hồi ma quỷ, vừa khùng khục như tiếng đàn ông bị bóp cổ vọng đến từ ngoài cửa:

“Mở cửa!”

***

“Bà bầu!”

“Mở cửa!”

[Mức độ yêu thích của quỷ nhi đối với bạn -1 (3/10)] 

Hầu Phi Hổ đang nhỏ giọng kể chuyện cổ tích cho quỷ nhi nghe thì chợt khựng lại, mức độ yêu thích của quỷ nhi lập tức giảm 1 điểm. Thứ này cực kỳ khó lấy lòng, muốn tăng mức độ yêu thích cũng rất khó, hễ chúng khó chịu xíu là điểm sẽ giảm ngay.

Dưới sự gợi ý phân tích của Miêu Phương Phỉ, tất cả đều đồng ý duy trì mức độ yêu thích cao nhưng thật sự quá khó.

Lúc này là bốn giờ sáng, các thầy phù thủy trừ tà cho ‘bà bầu’ cũng đã tới rồi, Hầu Phi Hổ có thể cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo. Động tác anh ta rất khẽ, lặng lẽ thả màn giường xuống, chăn mền chất đống gây ảo giác có người đang ngủ trên giường. Còn bản thân anh ta thì trốn trong tủ gỗ bên cạnh.

Cái tủ gỗ mục nát cũ kỹ, trên cánh cửa còn có hai lỗ mắt bị hỏng, lỗ bên trái đối diện với bàn cúng, lỗ bên phải đối diện với cửa.

Các món đồ cúng đã được dọn sẵn trên bàn, chẳng qua không giống với yêu cầu trên tấm thiệp của thầy phù thủy. Ban đầu họ đã chuẩn bị mọi thứ dựa trên tấm thiệp nhưng vào lúc 3 giờ 30 sáng, Miêu Phương Phỉ đã vội vã đến tìm anh ta với vẻ mặt nghiêm trọng, quỷ lại nhập vào cô và nói cho cô biết một thông tin bất ngờ.

“Bùa đào trừ tà, giấu bà bầu đi là tránh cho tà ma tìm thấy bọn họ.”

Miêu Phương Phỉ nhắc nhở: “Nhưng chúng ta đang mang thai quỷ mà!”

Hầu Phi Hổ và những người khác nghe xong đều túa mồ hôi lạnh. Đa số du khách mới thường lơ ngơ răm rắp làm theo nhiệm vụ, nhưng bọn họ là những kẻ già đời được tôi luyện qua vô số hành trình, hiểu rõ khi nào thì phải linh hoạt.

Cả hai điều kiện: trải nghiệm và làm ‘bà bầu’ đều cần đáp ứng đủ. Nếu bọn họ thực sự làm theo tấm thiệp, để thầy phù thủy giấu ‘bà bầu’ đi không cho ác quỷ tìm thấy thì điều kiện đầu tiên sẽ thất bại. Chưa kể mức độ yêu thích của quỷ nhi sẽ giảm xuống, mà quỷ nhi mới là trọng tâm cốt lõi của ba nhiệm vụ này.

Thế là bọn họ gấp rút sắp xếp lại bàn cúng trong phòng, lật ngược chén gạo và giấu quả trứng kho (do Lâm Hi cung cấp) dưới đáy chén, trong bao lì xì là tròng mắt của cương thi, còn miếng thịt trông hồng hào ngon miệng như giăm bông thật ra được xẻo từ thịt cương thi (phần thưởng của Hầu Phi Hổ trong nhiệm vụ trước), cùng với bình đất nung chứa đầy nọc độc của rắn đốm hoa (Miêu Phương Phỉ tặng mỗi người một bình nhỏ).

Đồ cúng sống đều bị bọn họ thay thế bằng những thứ vô tri vô giác hoặc làm theo cách ngược lại, mục đích là để đảo ngược nhiệm vụ.

Không ai biết thầy phù thủy sẽ làm gì với ‘bà bầu’, vì thế cả đám Hầu Phi Hổ đều trốn trong tủ. Chính là cái tủ Hầu Phi Hổ đang trốn hiện tại.

Cửa tủ thông với quỷ môn, chỉ cần trốn trong tủ và nín thở thì sẽ che được hơi người.

“Bà bầu!”

“Mở cửa!”

Vẫn là cái giọng the thé đó, Hầu Phi Hổ trốn trong tủ nín thở nhìn trộm cửa phòng qua lỗ mắt trên cửa tủ. Cửa phòng vốn không có khóa nên anh ta kéo mấy cái rương chặn ngang, người bên ngoài rất khó đẩy cửa vào được.

Nhưng ngay sau đó, đồng tử của Hầu Phi Hổ co rút lại, anh ta nhìn thấy từng làn sương mù đen kịt len lỏi qua các khe nứt cánh cửa và hàng đống mảnh vỡ tiến vào, dường như làn sương mù được bao phủ bởi một lớp dầu, vô cùng bẩn thỉu nhớp nháp, không khí tràn ngập mùi tro hương.

Sương mù đen tràn vào qua khe cửa ngày càng nhiều tạo thành một cái bóng đen cao gầy không có xương, nó vặn vẹo bò lổm ngổm trên mặt đất. Ở góc độ Hầu Phi Hổ thì không thể nhìn thấy, nhưng từ tiếng sột soạt anh ta lờ mờ đoán được cái bóng đen đã bò lên trên bàn cúng.

“Hà hà… hu hu…”

Tiếng quỷ khóc sói tru sắc bén chói tai đột nhiên vọng tới không giống cười lại chẳng giống khóc, phẫn nộ cùng ác ý dâng trào khiến Hầu Phi Hổ thầm rùng mình. Anh ta cảm giác ‘thầy phù thủy’ phát điên rồi, mùi tro hương nhớp nháp càng lúc càng nồng nặc, tranh thủ lúc này Hầu Phi Hổ khẽ thở hắt ra một hơi nhẹ.

Một lúc lâu sau, âm thanh sột soạt bắt đầu quanh quẩn trong phòng, ‘thầy phù thủy’ đang không cam lòng tìm kiếm bà bầu và tà ma, Hầu Phi Hổ lấy tay che bụng, mu bàn tay dính đầy máu màu nâu xám, đây là phần thưởng thứ hai mà Hầu Phi Hổ nhận được trong nhiệm vụ lần trước.

[Tên: Máu cương thi cao cấp]

[Phẩm chất: Đặc biệt]

[Tác dụng: Máu của cương thi có thể che lấp hoàn toàn hơi thở của con người, ngay cả lệ quỷ cũng không thể nhận ra sự tồn tại của bạn]

[Ghi chú: Gì? Bạn nói cương thi không có máu à? Nhưng mấy bộ phim về cương thi đều máu me đầm đìa kìa.]

Trong cơn sợ hãi, quỷ nhi vốn tính tình khó chịu hay lộn xộn giờ cũng im lặng như gà con, lần đầu tiên Hầu Phi Hổ cảm nhận được cảm xúc của quỷ nhi, nó cũng sợ ‘thầy phù thủy’ bên ngoài.

Cuối cùng âm thanh sột soạt cũng dừng lại trước cửa tủ, mùi tro hương xộc vào mũi khiến người ta hoa mắt chóng mặt. Hầu Phi Hổ nhắm nghiền mắt khiến tầm nhìn rơi vào bóng tối, đôi mắt con người là cửa sổ tâm hồn, ngay khi anh ta trốn trong tủ và nhắm mắt lại, bôi thêm máu của cương thi thì thầy phù thủy không thể nào tìm thấy anh ta được.

Ngoài cửa tủ là sự im ắng.

***

Cùng lúc đó, hung thần ở nơi khác.

Thầy phù thủy mặc áo choàng đen cao gầy không giống con người, chất giọng the thé. Úc Hòa An cúi đầu ngồi bên mép giường không dám nhìn gã, qua khóe mắt hắn thấy thầy phù thủy đang kẹp một tờ giấy giữa hai ngón tay dài đang lẩm bẩm gì đó, lúc ngón tay vung lên, tờ giấy tự động bốc cháy.

Trên tờ giấy là ngày sinh tháng đẻ của ‘bà bầu’. Khi thầy phù thủy viết, Úc Hòa An đã lấy hết can đảm nhìn kĩ tờ giấy thì phát hiện đó không phải ngày sinh tháng đẻ  của mình, chắc hẳn thuộc về ‘người mẹ’ thật sự của đứa trẻ trong bụng hắn ta.

Thầy phù thủy châm lửa đốt tờ giấy thành tro rồi ném vào cái bình đất nung chứa đầy nước, dùng lá bùa đỏ bịt kín miệng bình sau đó úp ngược lên bàn. Đây gọi là ‘ủ biển’, có nghĩa giấu bà bầu vào biển rộng để tà ma không bao giờ tìm được.

Quê Úc Hòa An thờ Mã Tiên cũng sử dụng vài cách tương tự nên không lo lắng, điều khiến hắn thấp thỏm là đôi mắt của thầy phù thủy, vừa rồi ghé gần coi ngày sinh tháng đẻ Úc Hòa An đã nghe thấy một tiếng ‘ực’ trong cổ họng gã. Đến lúc ‘ủ biển’, thai nhi trong bụng Úc Hòa An động đậy thì hắn ta lại nghe thêm một tiếng ‘ực’ nữa, âm thanh lần này còn to hơn lần trước.  

Hắn ta lấy hết can đảm nhìn đôi mắt thầy phù thủy, phát hiện thầy phù thủy cũng đang trừng trừng nhìn mình, đôi mắt hẹp dài như cáo lóe lên tia sáng thèm thuồng y hệt như con cáo trông thấy con gà mái béo.

“Ực.”

Lần này, tiếng nuốt nước miếng của thầy phù thủy vang rõ mồn một.

“Bà bầu.”

Giọng thầy phù thủy kéo dài chói tai rất quỷ dị, hai mắt gã dán vào bụng Úc Hòa An, chảy nước miếng tí tách thấm ướt cả vạt áo phía trước kéo thành sợi nhỏ xuống đất.

“Ủ biển cần phải có máu đầu tim của đứa trẻ…”

Trong khi nói chuyện, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên dưới ống tay áo của thầy phù thủy, gã đang cầm con dao mổ lợn, mũi dao bén ngót muốn đâm thẳng vào ngực Úc Hòa An. Cần máu đầu tim là giả, tên quái vật này đang thèm nhỏ dãi đứa trẻ trong bụng mới là thật!

Thế nhưng giây tiếp theo, thầy phù thủy lại điên cuồng gào rống: “Mày đâu rồi? Mày ở đâu?!”

Hóa ra vừa thấy thầy phù thủy nuốt nước miếng là Úc Hòa An đã trộm lôi tấm da bò già ra, quấn quanh mình khi thầy phù thủy chực nhảy tới.

“Bà bầu… đâu rồi? Bà bầu mày ở đâu?“

Thầy phù thủy mất mục tiêu thì như kẻ điên cầm dao lục lạo khắp nơi, dưới ánh đèn mờ ảo chẳng thấy bóng gã đâu! Thầy phù thủy nằm bò trên mặt đất moi móc mọi ngõ ngách căn phòng, vặn vẹo ngửi ngửi như loài bò sát, tiếng gầm gừ phát ra từ cổ họng chẳng khác gì dã thú. Đây đâu phải tư thế của nhân loại, mà giống một con cáo lớn hơn!

Úc Hòa An co ro nép sát vào góc giường, quấn chặt tấm da bò già quanh mình không dám nhúc nhích, để mặc ‘thầy phù thủy’ càng lúc càng điên cuồng và nôn nóng hơn, tiếng kêu ai oán phẫn nộ như chim đỗ quyên khóc than.

Chỉ cần cầm cự đến 5 giờ là được. 5 giờ là nghi thức sẽ kết thúc!

***

“Hai linh hồn quỷ, đánh tan quỷ Lục Giáp xuống giếng sâu thăm thẳm…”

Trong phòng của Vương Bành Phái, thầy phù thủy vừa thực hiện xong ‘nghi thức ủ biển’, dù cũng nhìn bụng hắn một cách thèm khát nhưng vẫn làm đúng quy trình, gã móc xấp giấy vàng, cầm cây bút lông vẽ nguệch ngoạc lên đó rồi lôi ra miếng gỗ đào, trước khi mực khô nhanh chóng dán tờ giấy màu vàng vào mặt gỗ đào đã được đánh bóng, để in nét chữ lên đó.

Đây là bùa đào, tương truyền quỷ Lục Giáp (con quỷ tàn ác nhất trong các quỷ) sợ nhất là bùa đào đã làm phép, chỉ cần có bùa đào thì chúng sẽ không dám vô nhà.

Tiếp theo là cúng thịt, ném bùa đào và miếng thịt xuống cái giếng trong trại thì nghi thức kết thúc. Có điều thầy phù thủy đang làm phép bỗng nhiên dừng lại, dỏng tai như đang nghe ngóng âm thanh ngoài cửa sổ.

Vương Bành Phái cũng nghe láng máng tiếng gà gáy, hiện tại là 4 giờ 30, một con gà rừng không biết từ đâu gáy vang trong núi. 

“Ực.”

Thầy phù thủy nuốt nước miếng, tay chậm dần rồi cuối cùng dừng hẳn. Không biết từ lúc nào đôi mắt con cáo đó đã nhìn sang đây, tròng mắt đảo xuống dưới dòm chằm chằm bụng của Vương Bành Phái thèm nhỏ dãi, sau đó lại nhìn hắn thì thào:

“Bà bầu. Vì sao không chuẩn bị gà trống đỏ?”

“Trên tấm thiệp có ghi đâu?”

Vương Bành Phái nói hợp tình hợp lý khiến thầy phù thủy hơi khựng, sau đó gã kéo dài giọng:  

“Vẽ bùa đào… cần phải có máu mào gà của gà trống đỏ…”

Giọng thầy phù thủy the thé như lưỡi cưa liên tục cứa vào dây thần kinh của người khác, gã lặp đi lặp lại: “Bà bầu… máu mào gà…”

“Bà bầu… máu mào gà…”

“Máu mào gà con mẹ mày! Uống của mụ già nhà mày đi!”

Gã mập bỗng văng tục một câu, thân hình tròn trịa bật dậy khỏi giường, con dao mảnh dài trên tay hắn ta xuyên qua đầu thầy phù thủy với tốc độ sét đánh, nhanh đến mức gã không kịp phản ứng. Sau một tiếng la, thầy phù thủy ngã vật xuống đất như cái bao tải vỡ, từng mảng mủ lớn tràn ra từ trong cơ thể gã.

Vương Bành Phái ngồi xổm xuống, không ngại bẩn rút con dao ra, con dao mảnh dài đã đâm xuyên đầu thầy phù thủy.

“Thằng điên, đêm hôm khuya khoắt đào đâu ra gà trống cho mày, thôi thì để Vương mập tao tiễn mày xuống suối vàng.”

Vương Bành Phái bực bội càu nhàu, lúc rút dao cơ thể thầy phù thủy co giật mấy cái, thân hình vốn cao gầy bắt đầu co rút lại. Vương Bành Phái cầm con dao gẩy chiếc áo choàng đen lên, bên trong là một con cáo già với bộ lông trắng muốt.

Phập!

Con dao mảnh dài đâm thẳng vào tim con cáo, con cáo còn đang co giật thoáng chốc im lìm.

“Phù, làm Vương mập tao sợ vãi đái.”

Vương Bành Phái nói như thật nhưng không biết là đang nói với ai, hắn ta múa may con dao: “May mà có con dao ‘xử đẹp cáo già’, nếu không đêm nay Vương mập mình đi chầu âm phủ mất.”

Vương Bành Phái vừa nói vừa ngâm nga một giai điệu lạc quẻ: “Diêm Vương bảo mày chết lúc canh ba, nhưng Vương mập tao nói ~ mày chết lúc 4 giờ 30 sáng ~”

Trong khi ngâm nga, hắn ta nhặt lá bùa đào dưới đất lên rồi vẽ lung tung trên đó, chẳng thèm đoái hoài đến xác con cáo mà cầm miếng thịt bò khô trên bàn và bùa đào bước ra khỏi phòng, đi về phía cái giếng.

Còn chưa đến giếng, Vương Bành Phái đã nhìn thấy hai bóng đen. Hứa Thần bị đè trên miệng giếng, mà bóng đen cao gầy của thầy phù thủy đang đẩy hắn xuống giếng. Có điều Hứa Thần biết chút võ judo, không biết cả hai đã giằng co ở giếng này bao lâu rồi, lúc Vương Bành Phái lao đến vừa hay nhìn thấy Hứa Thần bỗng nhiên vận sức khóa chặt cánh tay của thầy phù thủy, nhấc gã lên ném xuống giếng.

Tiếc rằng phản ứng của thầy phù thủy quá nhạy bén, móng vuốt sắc bén bấu chặt lấy Hứa Thần hòng kéo hắn cùng rơi xuống giếng, tuy nhiên miệng giếng quá nhỏ nên cả hai đều bị kẹt. Thấy thầy phù thủy đang quơ quào móng vuốt muốn trèo lên, Vương Bành Phái xắn tay áo vọt tới hét lớn: “Cậu Hứa đừng lo, để đó cho Vương mập tôi”. Hắn ta nhào lại gian xảo rút con dao, dùng đòn dương đông kích tây đâm vào lưng ‘Hứa Thần’!

“Gruuu!!!”

Tiếng gào rống nghe như dã thú, ‘Hứa Thần’ lập tức mất sức và bị ‘thầy phù thủy cao gầy’ đẩy xuống giếng, tiếp theo sau là âm thanh vật nặng rơi đập vào nước. ‘Thầy phù thủy’ vừa trải qua một trận sống chết thở hổn hển, chẳng thốt nổi lời nào với Vương Bành Phái mà chỉ vẫy tay chào hắn ta. Vài phút trôi qua, ‘thầy phù thủy’ đã lấy lại sức, dần dần biến về hình dáng của Hứa Thần.

Con cáo quỷ bị chết đuối, nên thuật che mắt của nó sẽ tự động được hóa giải.

“Cảm ơn anh Vương.”

Hứa Thần cảm ơn rồi lần mò tìm cặp kính bị rơi, Vương Bành Phái thuận tay nhặt lên cho hắn, cười trêu: “Sao cậu Hứa tin anh thế, không sợ anh cũng là cáo quỷ à.”

“Thế đành chịu thôi, dù sao tôi cũng đâu đánh lại.”

Hứa Thần cười khổ đeo kính vào, kể sơ cho Vương Bành Phái chuyện mình gặp phải. Cũng tương tự như thế, đầu tiên là thầy phù thủy ủ biển, vẽ bùa đào, cúng thịt, cuối cùng cầm miếng thịt và bùa đào dẫn Hứa Thần ra giếng.

“Vốn mọi thứ vẫn ổn, nhưng đến bước cuối cùng thì xảy ra chuyện.”

Hứa Thần thở dài, cùng Vương Bành Phái ném bùa đào và miếng thịt xuống giếng: “Khi đến gần giếng, tự nhiên thầy phù thủy kia nói gã chưa từng được ăn bà bầu chết đuối, thế là đẩy tôi xuống giếng.” 

“Không ngờ tên khốn này còn sử dụng cả thuật che mắt.”

Hứa Thần lạnh toát cả sống lưng, vì hắn đang ở trong tình cảnh bất lợi, nếu có ai đó chạy đến ‘cứu’ mà đâm thầy phù thủy nhưng kết quả người bị đâm chính là Hứa Thần, vậy thì đúng là kêu trời không thấu gọi đất chẳng nghe.

“Cũng may anh Vương mắt có đôi mắt tinh tường, nếu không tôi thành bà bầu chết đuối thật rồi!”

Hứa Thần tự giễu, dòm xuống cái giếng tối đen như mực, sâu không thấy đáy, ngay cả con cáo chết đuối còn chẳng thấy tăm hơi chứ nói gì đến miếng thịt hay bùa đào. Thật sự khiến người ta rét lạnh cả da đầu.

“Uầy, làm gì mà tinh tường, chẳng qua đạo hạnh của con cáo quỷ này chưa đủ thôi, may mà bụng cậu không sao.”

Vương Bành Phái cười nói, hai người cũng không quay về mà đứng chờ ở cạnh giếng. Bọn họ đã làm xong nhiệm vụ ‘bùa đào’ của mình, nếu Triệu Hoành Đồ và Úc Hòa An muốn xong nhiệm vụ thì cũng phải đến cái giếng này.

Quả nhiên chốc lát sau, Triệu Hoành Đồ đã tới. Một tay cậu ta cầm cung, tay kia kéo theo xác con cáo bê bết máu bước về phía cái giếng với vẻ hung hăng. Thoáng thấy hai bóng người đứng cạnh giếng, cậu ta lập tức ném xác cáo xuống rồi rút cung tên, hai người Vương Bành Phái vội lên tiếng kịp thời, thế là ba người cùng nhau kể lại mọi chuyện đã xảy ra. Quả nhiên Triệu Hoành Đồ cũng gặp vấn đề ở giai đoạn cúng thịt đầu đao.

“Con cáo già này còn muốn ăn thịt đầu người nữa.”

Triệu Hoành Đồ hừ lạnh, đá xác con cáo dưới chân mình. Trên mặt cậu ta vẫn còn những vết cào của thú hoang, lông con cáo thì bị giựt đứt lổm chổm, chứng tỏ bọn họ đã trải qua một trận chiến tơi bời hoa lá.

“Anh Vương đoán không sai, chúng ta ở đây quá nguy hiểm.”

Hứa Thần đã hoàn toàn bị thuyết phục bởi những lời phân tích của Vương Bành Phái: “Nhiệm vụ bùa đào có tổng cộng bốn bước, ủ biển, vẽ bùa đào, cúng thịt đầu dao và giấu xuống giếng. Tất cả chúng ta đều gặp vấn đề ở một trong bốn bước này.”

Bất kể đêm hôm vào rừng bắt gà trống hay cáo quỷ muốn ăn ‘thịt đầu người’, đều là những nhiệm vụ bất khả thi đối với du khách, dùng trí tuệ hay nắm đấm thì vẫn phải chiến một trận với cáo quỷ thôi.

Ba người đợi ở giếng đến 5 giờ, nhiệm vụ bùa đào đã kết thúc mà vẫn chưa thấy bóng dáng Úc Hòa An nên vội vàng chạy đến phòng hắn ta, nhìn thấy căn phòng của Úc Hòa An như vừa bị một trận cuồng phong quét qua, đồ đạc vật dụng đều bị xé thành từng mảnh vụn, dưới sàn nhà in đầy nhưng vết cào sâu hoắm, Úc Hòa An đang quấn tấm da bò già cầm cự cho qua giờ, cuối cùng thầy phù thủy gào rống rồi biến mất trong không khí.

Tuy không bị thương nhưng tấm da bò già đã lủng từa lưa, hắn ta đau lòng than thở. Úc Hoà An chưa từng quan tâm đến mức độ hoàn thành nhiệm vụ, mức độ cao thấp cũng chỉ ảnh hưởng đến phần thưởng cuối thôi, còn với hắn thì được sống đã là may mắn lắm rồi.

Nghe ba người Hứa Thần nói xong, Úc Hòa An cũng bị Vương Bành Phái thuyết phục. Hắn ta bắt đầu lo lắng cho em trai mình.

“Con cáo quỷ bên chúng ta khó đối phó như vậy, không biết bên nhóm của Tuệ Tuệ…”

“Chỉ cần họ nhận ra sự khác biệt giữa quỷ nhi và thai nhi, chuẩn bị đồ cúng ngược lại thì sẽ không sao hết.”

Vương Bành Phái trả lời xong thì cau mày, ra chiều thiểu não.

“Anh mập, sao thế?” 

Triệu Hoành Đồ hỏi, Vương Bành Phái xua tay thở dài: “Mấy tiếng nữa là đến tắm ba ngày và tiệc ba triều rồi, nhưng mọi người không để ý hướng dẫn viên Bính biến mất rồi sao?”

“À phải, hướng dẫn viên Bính đâu rồi nhỉ?”

“Có khi nào ảnh ở trong phòng không?”

“Đâu có, lúc tới đây bọn tôi đã đi kiểm tra rồi.”

Hứa Thần lắc đầu: “Hiện giờ trong trại người Miêu Anh Trúc, ngoài chúng ta ra chỉ có Ô Lão Lục.”

“Hay là ở nhóm bên kia?”

Úc Hòa An sốt ruột: “Mấy người Tuệ Tuệ và đội trưởng Miêu cũng phải làm nhiệm vụ, biết đâu hướng dẫn viên Bính đã sang đó chỉnh đốn đội ngũ chăng?”

“Ừm, tôi cũng không chắc…” Vương Bành Phái gật đầu nhưng mặt vẫn rầu.

Hầu Phi Hổ suy nghĩ, sắc mặt thoáng tối sầm: “Tôi có dự cảm chẳng lành.”

“Hay mọi người chờ thêm chút nữa đi, có lẽ lát nữa hướng dẫn viên Bính sẽ về thôi.”

“Hầy, rốt cuộc là hướng dẫn viên Bính đi đâu vậy?”

***

“Hướng dẫn viên Bính đi đâu rồi nhỉ?”

Ở thôn Thiết Bích, Miêu Phương Phỉ cũng bồn chồn hỏi y chang.

Bốn người bọn họ vừa hoàn thành nhiệm vụ bùa đào và gặp lại nhau. Vương Bành Phái nói không sai, mặc dù thầy phù thủy bên này có vẻ quái dị và đáng sợ hơn nhưng đêm nay chẳng có gì nguy hiểm, mọi người chỉ cần trốn trong tủ quần áo quan sát thầy phù thủy điên cuồng bất lực, riêng Lâm Hi thì gặp chút nguy hiểm.

Con quỷ nhi trong bụng gã quậy phá, lợi dụng lúc thần kinh Lâm Hi đang căng thẳng giở trò mở toang cánh cửa tủ. Suýt chút nữa đã bị thầy phù thủy phát hiện, một xác hai hồn.

May thay Lâm Hi có được một ngón tay cương thi trong nhiệm vụ lần trước, giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc gã dùng ngón tay đó đóng cửa tủ ngăn cản thầy phù thủy bên ngoài. Dẫu vậy, tên thầy phù thủy kia vẫn lẩn quẩn trước cửa tủ và đập cửa ầm ầm, đôi mắt khủng khiếp nhìn Lâm Hi qua khe cửa một cách thèm thuồng khiến gã sợ muốn đái ra quần, vất vả lắm mới vượt qua được.

Nguyên nhân là do mức độ yêu thích của con quỷ nhi với Lâm Hi quá thấp, vỏn vẹn chỉ có hai điểm, lúc thầy phù thủy gõ cửa lại giảm thêm một điểm nên còn lại đúng một điểm.

Nếu mức độ yêu thích của quỷ nhi quá thấp thì chúng sẽ gây rắc rối, chẳng hề quan tâm việc quậy phá của mình sẽ dẫn đến hậu quả gì.

Chờ đến 5 giờ thì thầy phù thủy bỏ đi, nhiệm vụ bùa đào xem như hoàn thành, hơn nữa mức độ hoàn thành của bốn người đều không thấp. Điều này càng chứng minh câu nói của Miêu Phương Phỉ: ‘Trong nhiệm vụ, quỷ nhi là quan trọng nhất’.

Có điều điểm tham quan thứ hai có tổng cộng ba nhiệm vụ: vẽ bùa đào, tắm ba ngày và tiệc ba triều. Hiện giờ mới xong nhiệm vụ đầu tiên thôi, sao hướng dẫn viên Bính Cửu lại chẳng thấy đâu?

“Hay qua bên nhóm Triệu Hoành Đồ rồi?”

Hầu Phi Hổ cũng hỏi y chang nhưng Miêu Phương Phỉ lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng.

“E là không.”

Có lẽ vì bị nhập hai lần, nên Miêu Phương Phi loáng thoáng cảm giác được cảm xúc của quỷ.

Lệ quỷ đang tức giận.

Có chuyện gì đó rất kinh hoàng đã xảy ra.

Trong suốt hành trình, người có thể đạt được hiệu quả này chỉ có duy nhất hướng dẫn viên Bính. Vậy rốt cuộc bây giờ gã đang ở đâu?

* *

[Đếm ngược thời gian tử vong: 06:40:25]

[Đếm ngược thời gian tử vong: 04:12:05]

[Đếm ngược thời gian tử vong…]

Máu nhuộm đỏ cả dòng suối, bãi cỏ ven bờ cũng nhớp nháp máu, cây cối gãy đổ lật ngược, bụi cây bị bật gốc như vừa có trận gió dữ quét qua, đâu đâu cũng thấy dấu vết của cuộc giao chiến ác liệt.

“U u…”

“U u…”

Tiếng gào rú giận dữ thê lương vang vọng cả núi rừng, dường như trong gió xen lẫn tiếng quái vật đang tìm kiếm thứ gì. Âm thanh gào rống càng lúc càng gần, cơn giá rét điên cuồng ập đến.

Thế nhưng người đang ngâm mình dưới suối vẫn nổi lềnh bềnh, im lìm như chết. Thời gian tử vong đếm ngược trôi cực nhanh, ý thức của cậu dường như đã bay xa.

Vệ Tuân đang rơi vào mối nguy chưa từng có!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi