Khi A Thành xộc thẳng đến nhà thôn trưởng, Vương Bành Phái vẫn chưa hay biết gì.
A Thành bất chấp luồn qua đám người canh cửa, dốc sức chen vào trong. Dòm mấy cây giáo nhọn mà đám canh cửa thủ trong tay, cùng A Thành một thân một mình tay không tấc sắt, Vương Bành Phái nghĩ gã ta quá nóng nảy rồi.
Mắt thấy đầu mũi giáo sắp đâm vào bả vai A Thành, Vương Bành Phái bèn âm thầm giúp gã nhưng không giúp nhiều, vì chuyện A Thành xông vào nhà thôn trưởng rồi bị thương hẳn là có trong lịch sử. Kiểu như sau khi bị thương, cơ thể gã yếu dần nên linh hồn A Long dễ dàng nhập vào. Hành động bảo vệ quá mức của Vương Bành Phái sẽ làm nhiệm vụ khó diễn biến trơn tru.
Thế nhưng A Thành mới vào cửa đã bổ ngay đến giường thôn trưởng, tóm vai ông ta lôi huỳnh huỵch khiến Vương Bành Phái sợ chết khiếp.
Sở thú lú lẫn nào, để xổng thằng ác ôn này ra vậy trời?
“Thôn trưởng, thôn trưởng ông tác thành cho tôi và Bình Bình đi.”
Đã vậy A Thành còn khóc rất thật và rất to, dáng vẻ đánh cược mọi thứ hết sức chân thành. Gã mạnh tay lắc vai thôn trưởng và van xin trong đau đớn, sức lực đó Vương Bành Phái thấy não thôn trưởng sắp bị lắc bay luôn rồi.
“Thôn trưởng, thôn trưởng, mặt ông sao xanh lè vậy? Ông khó chịu chỗ nào hở?”
Hỏi thừa, thử ai lắc mày kiểu đó xem mày có bay nửa cái mạng không?!
Vương Bành Phái tức cái bụng, nhưng ngó lần nữa thì sợ điếng hồn luôn.
Vãi cả cứt! Mặt xanh cái quần què, thôn trưởng là cương thi kìa má ơi!
Mặt cương thi không xanh thì mặt thằng nào xanh. Cái răng này trông đéo khác gì ma cà rồng, mày còn lo lão bệnh với chả tật nữa hả thằng dở hơi?!
“Thôn trưởng, thôn trưởng?”
A Thành như tấm chiếu mới chưa trải sự đời, ngơ ngác sáp lại gần. Mắt thấy móng tay nhọn hoắc dần biến đen của thôn trưởng sắp sửa chạm vào cổ A Thành, Vương Bành Phái không thể ngó lơ được nữa.
Theo dòng lịch sử, có thể A Thành sẽ biến thành cương thi và bị thôn trưởng khống chế, nhưng bây giờ rất có khả năng A Thành là Bính Cửu! Bính Cửu phải sống thì giá trị mới cao, dù hiện tại Vương Bành Phái chưa chắc chắn lắm nhưng hắn ta cũng khó trơ mắt nhìn A Thành bị thôn trưởng cương thi cắn cổ. Thế là Vương Bành Phái đang tàng hình vội nhào tới tóm lấy tay thôn trưởng, bẻ gãy móng ông ta rồi thuận thế đẩy về phía trước, trông cứ như thôn trưởng tự xô A Thành ra. Mà A Thành có vẻ đã bị doạ ngu, té chổng vó xuống đất, ngơ ngác nhìn tay thôn trưởng trân trân, lắp ba lắp bắp.
“Thôn, thôn trưởng, móng tay ông bị sao á?”
A Thành giật mình, dẫu sao gã cũng là người thôn Thiết Bích thường xuyên tiếp xúc với cương thi, gã khó tin trợn tròn mắt, ngoác mồm la ỏm tỏi: “Cương thi, thôn trưởng, sao ông lại biến thành cương thi thế?”
Đúng vậy, sao thôn trưởng thôn Thiết Bích lại biến thành cương thi rồi?
Vương Bành Phái dùng hết sức bú sữa mẹ ghị thôn trưởng lại, cũng đang suy nghĩ vấn đề này. Rõ ràng sáng nay thôn trưởng vẫn nói chuyện bình thường, dòm mức độ bại liệt lão không phải mới một hai năm nay, sao mới nửa ngày đã biến thành như vậy chứ?!
Một là, lão đã bị cương thi hoá từ lâu nhưng nhờ bí pháp lót lưng nên không hoàn toàn mất đi lý trí. Hai là, “người” nói chuyện sáng nay không phải thôn trưởng thật.
“Thôn trưởng, ông có nghe tôi nói gì không? Ông, ông còn nhận ra tôi không đó?”
Khát vọng máu thịt là bản năng của cương thi nhưng thôn trưởng bị cương thi hoá chỉ ngồi thừ ra đấy, đôi mắt nhìn A Thành trừng trừng chứ không tấn công. A Thành bị doạ hồn vía lên mây nay đã bình tĩnh đôi chút, gã cẩn thận thấp thỏm hỏi dò.
Ngu, nhờ tao khống chế nó rồi!
Vương Bành Phái chửi thầm, mặt gồng đến đỏ au. Cương thi đầu đồng tay sắt, sức lực rất lớn, dù Vương Bành Phái khiêng nổi Úc Hòa An thì việc đấu tay đôi với cương thi cũng chẳng hề dễ xơi. Đương nhiên giết nó không tốn sức nhưng Vương Bành Phái nghĩ trên người thôn trưởng nhất định có bí mật khác, giờ không phải lúc xuống tay nhưng cũng không thể quật ngã vì A Thành còn ở đây.
Vương Bành Phái đành gắng gượng kiềm chân cương thi, hắn ta cảm thấy mình như đang chế ngự một con trâu rừng hung bạo vậy, gồng căng cơ đít mới chốc lát đã mướt mồ hôi.
Cái thằng A Thành này, sao còn chưa cút đi vậy?
Vương Bành Phái lại rủa thầm trong bụng, tranh thủ ngước mắt lên coi thì bỗng chốc tức muốn sùi bọt mép. A Thành chẳng những chưa đi còn lảng vảng lục lọi rương hòm, vừa lục vừa hỏi thăm:
“Thôn trưởng, thôn trưởng ơi! Tôi biết ông còn nhận ra tôi mà, tôi là A Thành đây.”
Nom dáng vẻ hung tợn của thôn trưởng, A Thành đau khổ rớt vài giọt nước mắt, nghẹn ngào nói: “Chẳng trách ông bắt Bình Bình kết minh hôn, hoá ra do đầu óc không tỉnh táo. Tôi thấy ông thương Bình Bình vậy mà… Thôn trưởng, ông cất hôn khế ở đâu rồi?”
“Ông yên tâm nha, sau này tôi sẽ đối xử tốt với Bình Bình.”
Người sống khi kết hôn phải có giấy hôn thú, còn người chết thì cần hôn khế đốt xuống Minh Phủ trong ngày cưới. A Thành đang tìm hôn khế của Bình Bình và A Long, chỉ cần huỷ hồn khế thì mối hôn sự này coi như vứt xó.
Thằng cu này còn biết điểm mấu chốt cơ đấy.
Vương Bành Phái líu lưỡi, thấy thôn trưởng thi biến tuy ban đầu kinh hãi nhưng không sợ tới mức kêu la chạy trốn, mà nhanh tay lục tìm hôn khế. Thằng cu A Thành này thực sự không đơn giản, Vương Bành Phái càng thêm nghi ngờ gã chính là Bính Cửu.
Có điều dòm A Thành khóc bù lu bù loa, vành mắt đỏ au, Vương Bành Phái lại thấy đây không phải là hành vi mà Bính Cửu có thể làm. Diễn đến nước này cũng quá không biết xấu hổ rồi, người bình thường đâu ai lố dữ vậy.
Rốt cuộc, A Thành có phải là Bính Cửu không?
Ngay lúc Vương Bành Phái đấu tranh tâm lý kịch liệt, Vệ Tuân đã cực kỳ hào hứng lục soát sạch các ngăn tủ ngăn kéo trong phòng. Cậu không chỉ tìm được hôn khế của Bình Bình và A Long, còn lôi ra rất nhiều thứ lạ lùng hiếm thấy trông rất tà khí và quái gở.
Vệ Tuân hào phóng phất tay, mớm hết vào mồm cáo con. Bắt đầu từ lúc cho cáo con ăn nhân sâm, Vệ Tuân đã thấy thằng cu cáo này không bình thường. Rõ ràng chỉ là mảnh ý thức, không có xác thịt, linh hồn thì nát bươm nhưng cái gì nó cũng ăn được!
Hỏi nó thì nó kiêu ngạo nói đây là thiên phú của thiên hồ chúng nó. Tuy cuối cùng Úc Hòa Tuệ vượt động Thiên Môn thất bại, chưa trở thành hồ tiên, nhưng thiên phú cậu ta rất xuất chúng, còn làm hồ ly ở điểm tham quan mười năm, tính ra cũng đã đạt đến tiêu chuẩn thiên hồ.
Thiên hồ là sinh vật trong truyền thuyết, cao hơn hồ ly tinh một bậc. Nghe nói chúng có thể nuốt nhả tinh hoa của ánh trăng, lưu trữ trong cơ thể phòng bất cứ tình huống nào. Tuy bây giờ tàn hồn của thiên hồ be bét hết cả ra nhưng thiên phú vẫn còn đó. Thật ra Úc Hoà Tuệ không phải nuốt trọn gốc nhân sâm kia luôn, mà cậu ta nhấm nháp lưu trữ trong tàn hồn chủ thể, chậm rãi tẩm bổ tàn hồn sau đó đã xuất hiện ý thức của cáo con.
Nói cách khác, dựa vào thiên phú, cậu ta có thể chén tất các loại đồ vật, cất vào tàn hồn và từ từ tiêu hoá.
Túi trữ vật tuỳ thân là đây chứ đâu nữa!
Vệ Tuân sớm đã cảm thấy tiềm lực của con hồ tiên này như nước trong bọt biển, bóp một cái là có ngay.
Cáo con bị nhét một đống rác vào mồm:???
Đã vậy Vệ Tuân còn giao lưu với nó trong biển ý thức: “Mấy thứ vừa rồi tao đút cho mày nhớ giữ hộ tao, đừng ăn, chút nữa về hẳn nhổ ra, hiểu chưa?”
Tức cành hông nghe, tính sát thương không mạnh nhưng tính sỉ nhục cực cao.
Đúng là sỉ nhục loài cáo!
Cáo con bị chọc tức kêu áu áu, Vệ Tuân hảo tâm an ủi nó còn hứa hẹn tý về nhà sẽ bắt gà cho nó ăn, mấy thứ đang ngậm trong mồm cũng được lựa một cái mà chén. Thế là cáo con cố nén ấm ức, miễn cưỡng đồng ý.
Loài cáo bẩm sinh xảo quyệt, bụng dạ quay ngoắt 180 mà tích cực hỗ trợ Vệ Tuân, chỉ ra những nơi cất đồ tốt trong phòng. Dù sao nó cũng được chọn món tuỳ thích mà, đương nhiên phải nỗ lực hơn rồi!
“Thôn trưởng, rốt cuộc ông cất hôn khế ở đâu vậy?”
Vương Bành Phái trơ mắt dòm A Thành lục soát cả buổi mà chẳng moi ra cái móc xì gì, hai tay gã trống trơn, nôn nóng đến bên mép giường thôn trưởng, cất giọng sầu lo: “Thôn trưởng, tôi biết ông còn ý thức nên ông nói cho tôi biết đi. Tương lai tôi và Bình Bình sẽ phụng dưỡng hiếu thảo với ông. Không, không vạch trần ông đâu.”
Còn ý thức cái rắm! Vương Bành Phái tàng hình ôm chặt thôn trưởng muốn xụi cả tay, sự kiên nhẫn của hắn ta đạt đến giới hạn rồi, điên máu nghĩ thôi thả mẹ cương thi thịt thằng cu A Thành không sợ chết này để gã mở mang kiến thức vậy. Bỗng Vương Bành Phái thấy A Thành hồ hởi ra mặt, nói cái gì mà “ra là ở đây”, sau đó to gan duỗi tay luồn xuống dưới gối thôn trưởng.
Thằng cu này, chán sống thật luôn phải không?!
Động tác của A Thành làm gã cách thôn trưởng cương thi cực gần, mắt thấy cương thi nghiêng đầu há cái mồm to như bồn máu sắp sửa cắn vào cánh tay A Thành, mặt mày Vương Bành Phái tái mét. Hắn ta đè xuống theo bản năng, vật thôn trưởng lăn cù xuống giường, tiếp theo đó là tiếng kẽo kẹt khiến lòng Vương Bành Phái giật thót, muốn nhổm dậy nhưng thôn trưởng cương thi nặng như sắt thép đè chặt trên người hắn, ván giường chợt lật ngang khiến bọn họ rớt tọt xuống giường.
Dưới giường có đường hầm!
Giây phút trượt xuống, Vương Bành Phái trợn mắt nhìn chằm chằm A Thành mặt mũi đỏ bừng ra vẻ kinh ngạc, mà tức đến nghiến răng kèn kẹt.
Thằng cu này chắc chắn là Bính Cửu!
Mụ nội nó, mày chờ đó, bố Mập nhà mày về sẽ cho mày ăn cứt!
“Dưới giường vậy mà có đường hầm.”
Cùm cụp, cửa đường hầm đóng lại.
Vệ Tuân tấm tắc làm lạ, cậu đang cầm một cái tráp cỡ lòng bàn tay được làm bằng gỗ hoè. Tay quay mở cửa đường hầm nằm dưới gối đầu, Vệ Tuân thề cậu chỉ tò mò thôi, mới vặn nhẹ tí ai biết nó ném cả thôn trưởng và Vương Bành Phái xuống đó chứ.
Chắc kèo Vương Bành Phái biết cậu là Bính Cửu rồi.
Vệ Tuân thấy oan ức cực, cậu mân mê cơ quan đường hầm xong thì vui vẻ bóp nát tay quay. Như vậy người ngoài không thể mở mật đạo này nữa, đương nhiên mật đạo sẽ còn cơ quan khác. Dù thôn trưởng cương thi đầu óc ngu muội rồi, không nói được nhưng e vẫn khó mà nhốt Vương Bành Phái lâu.
Nhưng nhốt được chừng nào thì hay chừng đó thôi.
Nơi này không nên ở lâu, Vệ Tuân giao hộp gỗ cho cáo nhỏ rồi trèo cửa sổ, đi đường vòng tránh nhóm canh cửa nghênh ngang về phòng mình.
Vừa bước vào cửa, Vệ Tuân bắt đầu kiểm kê thành quả mình trộm từ nhà thôn trưởng, lập tức cảm thấy chuyến đi này cực kỳ đáng giá. Cậu áp dụng chiến thuật vơ ngang quét dọc, ngay cả mảnh sứ vỡ cũng ráng nhét vào mồm cáo con. Tuy đa số toàn là rác nhưng cũng có vài món rất hữu ích.
Tạm thời không đề cập đến hôn khế, Vệ Tuân nhận được [Răng nanh cương thi cao cấp] và [Người rơm bị nguyền rủa, cần giám định].
Mà quan trọng nhất, vẫn là tráp gỗ dưới gối thôn trưởng cương thi chứa quyển [Nhật ký của thôn trưởng thôn Thiết Bích] trông khá cũ nát. Vệ Tuân cảm thán, Bình Bình và thôn trưởng đúng là cha con ruột, đến thói quen viết nhật ký cũng giống nhau.
Trừ cái này ra, còn có một pho tượng gỗ đen tinh xảo to bằng ngón tay cái.
[Pho tượng chứa tàn hồn của A Long (Bản cáo bay)]