ĐOẠN NGẮN ĐOẠN TRÍCH NHẬT KÝ MỐI TÌNH ĐẦU

Edit: Blanche

Trong mắt Hứa Phượng Lâm, Bạch Dạ Thần một mặt đỏ bừng, hai má dính tinh dịch, ngay cả ngữ khí chỉ trích cũng trở nên ngây thơ quyến rũ.

Hứa Phượng Lâm gan to bằng trời, vỗ vỗ mặt Bạch Dạ Thần, thẳng tắp hôn lên.

Cái hôn kia không hề có kỹ xảo, thậm chí khô khốc, chỉ là đơn thuần đôi môi va chạm. Hứa Phượng Lâm như con thú nhỏ, không có phương thức gì liếm láp, mút môi Bạch Dạ Thần.

Bạch Dạ Thần quá mức khiếp sợ, cho nên mở miệng cũng chính là cho Hứa Phượng Lâm cơ hội, Hứa Phượng Lâm đem đầu lưỡi vói đi vào, liếm mút đầu lưỡi đối phương, trao đổi nước bọt.

Bạch Dạ Thần bị Hứa Phượng Lâm cưỡng hôn đến không thể thở nổi, mà ngụm nước theo khoé miệng chảy xuống, phát ra tiếng rên rỉ thoải mái.

Bị âm thanh này kích thích, Hứa Phượng Lâm càng tăng kí lức, hắn một bên hôn, một bên tiến vào trong quần Bạch Dạ Thần, móc ra tinh khí.

Cái kia to dài dã man của Hứa Phượng Lâm cứng rắng, hắn đem hai cái dương v*t để cùng một chỗ, dùng hai tay bao lẫn nhau ma sát.

Bạch Dạ Thần đâu chịu nổi kích thích như vậy, bị Hứa Phượng Lâm tuốt gần mười phút liền rên rỉ bắn ra.

Tinh dịch vừa nồng vừa nhiều, Hứa Phượng Lâm lấy ngón tay xoa chỗ dâm dịch vừa rồi, dính dính, rồi bôi lên mặt Bạch Dạ Thần.

Hắn cười trêu nói: “Cậu thật nhanh nha…”

Bạch Dạ Thần dễ xù lông, làm sao có thể để hắn nói như vậy, cậu thở hổn hển lau sạch tay Hứa Phượng Lâm.

Cậu đỏ mặt nói lời thô tục: “Phi! Ngươi mới nhanh, ta đây bình thường đều phải nửa giờ…”

Hứa Phượng Lâm không cùng cậu cãi nhau, hắn nhìn Bạch Dạ Thần vẫn còn muốn nói, liền đưa ngón tay vào trong miệng cậu quấy, quấn lấy đầu lưỡi ướt át của Bạch Dạ Thần.

“Nếm thử chút vị của cậu đi…”

Bạch Dạ Thần vừa định cắn xuống, liền bị Hứa Phượng Lâm nhanh tay lẹ mắt nắm cằm. Hứa Phượng Lâm một bên kìm giữ Bạch Dạ Thần, một bên đem ngón tay trong miệng cậu rút ra cắm vào. Hắn lại cảm thấy không đủ, áp sát tới, hôn cổ Bạch Dạ Thần, ở phía trên đó mút mạnh ra một cái nốt đỏ.

Mãi tận đến khi Bạch Dạ Thần nức nở xin tha, hắn mới đem ngón tay rút ra. Hắn ôm lấy Bạch Dạ Thần, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, cho cậu thuận khí.

Bạch Dạ Thần mang theo tiếng khóc nức nở gật đầu.

Hứa Phượng Lâm ôm Bạch Dạ Thần vào trong ngực không cho cậu chạy, nhưng cũng không cho Bạch Dạ Thần thấy mặt của mình. Hắn giống như một con chó lớn, nằm nhoài gác lên bả vai Bạch Dạ Thần, ghé vào lỗ tai cậu lặng lẽ nói từng lời.

“Tớ trước đây không hiểu, chỉ cảm thấy chính mình muốn cùng cậu chơi đùa, cả đời bên cậu là được. Hôm nay là lần đầu tiên có loại tâm tình này, vừa nghĩ tới bên cạnh cậu sẽ là người khác, cậu đối với người khác tốt như vậy, tớ thấy rất nóng giận. Giận cái “người khác” kia, giận cậu, cũng giận cả bản thân mình. Này có phải là thích một người? Nếu như thế, vậy tớ thực sự thích cậu rồi…”

Hứa Phượng Lâm nói xong, có chút e lệ cũng có chút muốn chiếm tiện nghi, đem đầu chôn ở hõm cổ Bạch Dạ Thần, dùng đầu lưỡi liếm khối nhỏ da dẻ kia.

Tà dương chiếu lên người hai thiếu niên ôm nhau, che mất khuôn mặt đỏ bừng của Bạch Dạ Thần.

“Vậy còn cậu, Bạch Bạch? Cậu có thích tớ không?”

Bạch Dạ Thần do dự phút chốc, mới vừa muốn mở miệng, Hứa Phượng Lâm lại đột nhiên hôn lên, hắn hôn môi gần một phút mới buông ra.

“Coi như không thích tớ, cũng trước tiên đừng từ chối tớ được không? Nếu như bây giờ không thích, vậy trước hết cậu để tớ nỗ lực một chút, tớ sẽ cố gắng để cậu thích tớ!”

Trong giọng nói của hắn tất cả là bất an và hoảng sợ, đây là mối tình đầu của hắn, tình yêu của hắn, dục vọng cùng chấp nhất của hắn.

Bạch Dạ Thần không đành lòng nhìn Hứa Phượng Lâm như vậy, “Tớ không có từ chối cậu đâu. Tớ là trả lời cậu…”

Trong phòng rất yên tĩnh, có thể nghe tiếng đồng hồ tích tắc, còn có cả tiếng hít thở ồ ồ của Hứa Phượng Lâm.

Bạch Dạ Thần nhìn thẳng vào mắt Hứa Phượng Lâm, nhẹ nhàng mở miệng: “Tớ cũng rất thích cậu.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi