ĐOÀN SÁT THỦ TIẾN HÓA THẦN CẤP


"Chủ nhân, có địch tới gần..."
Tứ Bảo vội vàng nhắc nhở kêu hai tiếng.
"Thì ra là bọn họ."
Lâm Lăng bỗng dưng phát hiện, hai người đang tiếp cận hắn trên cùng một nấc thanh, rõ ràng là Lý Trường Phong vừa rồi tìm Triệu Ngọc Nhi bắt chuyện không thành.
Một người khác chính là đàn em bên cạnh Lý Trường Phong.
Thực lực giữa hai người này, rõ ràng Lý Trường Phong mạnh hơn một chút, đạt trình độ Chiến sĩ cấp 4.
Nhưng mà giờ phút này, nhìn cách thức bọn họ cố ý tiếp cận, không thân thiện gì đâu.
"A Đông, đá hắn xuống."
Lý Trường Phong trừng mắt, trên mặt lộ ra vẻ âm u.
Đàn em kia cũng ngầm hiểu, dùng sức nâng một chân lên, hung hăng đá về phía thắt lưng Lâm Lăng.
Theo hắn thấy, đây là một người mù, hơn nữa đang trong tình trạng bị trọng lực trên thang đá áp chế, tỷ lệ tránh thoát vô cùng xa vời.
Nhưng thoáng chốc, đã thấy Lâm Lăng di chuyển sang phải, thân hình di chuyển dễ dàng tránh đi.
"Cái gì?!"
Sau khi cú đá thất bại, trọng tâm cơ thể của tên đàn em cũng bất ổn, kinh ngạc hô lên một tiếng rồi ngã xuống đất, còn lăn xuống mấy tầng bậc thang phía dưới.
Càng xui xẻo chính là, những thí sinh phía sau chạy tới, hoàn toàn không dừng lại tốc độ leo thang chút nào, trực tiếp giẫm đạp lên người hắn mà tiếp tục leo.
“A a a a !!!”
Trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm thiết của tên đàn em không ngừng vang lên, rất nhanh đã bị dòng người nhấn chìm.
"Chỉ biết ăn là giỏi, ngay cả một người mù cũng không giải quyết được!"
Thấy thế, vẻ mặt Lý Trường Phong hiện lên tức giận, hừ lạnh nói.
Sau đó ánh mắt hắn ta vừa chuyển, âm u nhìn chằm chằm Lâm Lăng, trực tiếp tung một quyền về phía ót của hắn.
Lâm Lăng sớm đã có phòng bị, cũng nắm chặt tay tung ra một quyền.
“Ầm!”
Hai quyền giao nhau, sức mạnh chống lại nhau, lập tức truyền ra tiếng va chạm nặng nề.
Trong cuộc so đấu lực lượng thuần túy, Lâm Lăng không hề thua kém Lý Trường Phong chút nào.
"Hả? Quả nhiên có chút bản lĩnh, lại có thể nhận ra thế tấn công của ta!”
Trong mắt Lý Trường Phong hiện lên một tia kinh ngạc.
Rõ ràng hắn cũng chưa từng nghĩ tới, một quyền này của hắn không chỉ bị Lâm Lăng đón được, mà hơn nữa về mặt sức mạnh hắn ta cũng không chiếm được một chút ưu thế nào.
Tình hình này, không khỏi làm cho hắn ta có chút kinh ngạc.
Nhưng mà, ngay khi Lý Trường Phong ngây người, Lâm Lăng nhân cơ hội này, trực tiếp tung ra một cước.
Nếu là bình thường, loại công kích kiểu này, khi Lý Trường Phong nhận ra có thể dễ dàng tránh đi.
Nhưng hiện tại thân đang ở trong trận pháp trọng lực, tốc độ phản ứng của thân thể hắn ta hoàn toàn không cách nào bắt kịp.
Vừa muốn ngăn cản thì bàn chân Lâm Lăng đã đá tới.
Mà vị trí của cú đá, là ngay chỗ đũng quần của hắn ta!
"Ặc..."

Trong chốc, Lý Trường Phong chợt cảm thấy hạ thể truyền đến một cảm giác gì đó cực kì mãnh liệt.
Là đau đớn!
Đau nhức khắc cốt ghi tâm, giống như hoàng hà vỡ đê xông thẳng vào toàn thân.
"A a!!"
Ngay sau đó, tiếng gầm đau đớn thảm thiết lập tức vang vọng khắp thang đá.
Nghe được tiếng kêu thảm thiết, sự chú ý của đông đảo thí sinh đều bị hấp dẫn tới.
Chỉ thấy Lý Trường Phong đã ngã trên mặt đất, hai tay che ngay hạ bộ, thân thể không ngừng co giật.
Hít—!
Nhìn một màn này, các thí sinh trên thang đá đều nhịn không được hít sâu một hơi.
Thậm chí là trên đỉnh thang đá, vẻ mặt của vị nam đạo sư kia lúc này cũng là thầm nuốt nước bọt.
Bất kể là người đàn ông cường đại cỡ nào, hạ bộ, vẫn vĩnh viễn là nhược điểm trí mạng nhất!
Từ thảm trạng của Lý Trường Phong mà xem, một cước vừa rồi của Lâm Lăng đã dùng lực thật lớn, tuyệt đối ảnh hưởng đến sinh hoạt nửa đời sau của hắn ta, xem như hoàn toàn phế bỏ.
Những nữ thí sinh xinh đẹp kia, bao gồm cả Triệu Ngọc Nhi, tất cả đều có chút thẹn thùng cúi đầu.
Trong xã hội có vẻ phong kiến này, hiển nhiên loại bộ phận nhạy cảm này đối với các nàng mà nói, vẫn khó mà bình tĩnh quan sát được.
"Thật thảm… cạc cạc cạc”
Tứ Bảo vươn cánh trái ra, ra vẻ che mắt, bày ra bộ dáng không đành lòng.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, cùng với tiếng kêu quái dị, lại tràn đầy ý vui sướng khi người gặp họa.
"Lần sau lại có ý xấu với vợ ta, lập tức cắt bỏ."
Sắc mặt Lâm Lăng lạnh nhạt, nhìn Lý Trường Phong đã không còn chút sức chiến đấu nào trên đất, lạnh lùng nói.
Sau đó, hắn nâng chân, giống như không có chuyện gì phát sinh, mà tiếp tục leo lên đỉnh thang đá.
Hơn nữa tốc độ của hắn so với lúc trước lại tăng nhanh hơn vài phần.
Vừa rồi bị cản trở dừng ở hai nấc thang này, làm chậm trễ một chút thời gian, nhất định phải mau chóng bù lại.
Lâm Lăng vẫn ôm tâm tính khiêm tốn, duy trì chỉ đứng trong top 100 người vượt qua.
Nhưng mà, lúc này hắn cũng không ngờ được, chỉ nhờ một đá độc ác vừa nãy, đã sớm làm cho mấy nam sinh xung quanh coi hắn là kẻ tàn ác không thể trêu chọc.
Nhìn thấy Lâm Lăng chạy tới, sắc mặt cả đám biến sắc, gặp hắn như gặp ôn thần, nhanh nhanh tránh xa.
Nhận thấy ánh mắt quái dị xung quanh, khóe miệng Lâm Lăng nổi lên một chút lạnh lùng.
Cái hắn muốn chính là hiệu quả hăm doạ này.
Chỉ có như vậy, mới có thể làm cho những tên khốn kiếp không có mắt kia, biết cái gì là người không nên chọc.
Sau đó, khi nén hương cháy tới hai phần ba, rốt cục Lâm Lăng cũng lên tới đỉnh.
Hắn mặt không đổi sắc đứng trong đám người, so sánh với những thí sinh thở hồng hộc bên cạnh, có tương phản thật lớn.
Dù sao mặc bảo giáp trọng lực hơn nửa tháng rồi, ngoại trừ rửa mặt vệ sinh ra, gần như là mỗi phút mỗi giây đều mang theo trên người.

Tuy nói trận pháp trọng lực của thang đá đã tăng trọng lực lên gấp mười lần, nhưng chỉ chút thời gian này, đối với Lâm Lăng mà nói, hoàn toàn không có bao nhiêu ảnh hưởng.
"Ải sát hạch thứ nhất, vậy mà hắn cũng thông qua..."
Trong đám người thành viên tuyển thẳng, đôi mắt đẹp của Triệu Ngọc Nhi chớp động, nhìn chằm chằm Lâm Lăng cách đó không xa.

Lẳng lặng chăm chú nhìn thân ảnh trẻ tuổi kia, trong lúc hoảng hốt, sâu trong nội tâm Triệu Ngọc Nhi, dường như đã nổi lên dao động rất nhỏ.
Loại dao động này, không phải là áp lực do Lâm Lăng thông qua sát hạch.

Mà ngược lại loại cảm giác này, là có chút mừng rỡ.
Từ thị giác mà Tứ Bảo chia sẻ, tất nhiên Lâm Lăng cũng phát hiện Triệu Ngọc Nhi đang nhìn chằm chằm mình.

Nhưng mà vì che dấu năng lực của mình, Lâm Lăng vẫn luôn làm bộ như không biết.
Dù sao kỹ năng "nghe tiếng đoán vị trí" cũng không lợi hại như vậy, nếu tiếp tục thể hiện, chắc chắn sẽ bị vạch trần.
Kế tiếp, mấy chục đội ngũ sát hạch sau đó, cũng đều lần lượt hoàn thành cửa ải trọng lực của thang đá.
Cửa thứ nhất, xem như hoàn toàn chấm dứt.
Nhưng mà hơn hai vạn thí sinh ban đầu, lại thoáng cái thu hẹp hơn phân nửa.
Tỷ lệ đào thải tương đương với 50% quả thực là cao đến dọa người.
Khó trách bên ngoài từ trước đến nay nghe đồn, sát hạch của học viện Thiên Diễn cực kỳ khó khăn.
Loại tỷ lệ đào thải này, nếu không có công phu quá cứng rắn, căn bản không cách nào thăng cấp.
Đối với việc này, trong lòng Lâm Lăng hơi đăm chiêu.
Cửa thứ nhất là kiểm tra thể lực, vậy mục tiêu sát hạch cửa thứ hai sẽ là cái gì?
"Thu Vân, xem ra lần này học viện Thiên Diễn chúng ta, lại xuất hiện một ít hạt giống tốt."
Ánh mắt nam đạo sư xâu xa nhìn các thí sinh vừa qua cửa, vẻ mặt vui mừng cười nói.
"Ừm, còn có một người rất thú vị."
Nữ đạo sư xinh đẹp cũng cười khẽ gật đầu, đôi mắt hẹp dài nhìn về phía Lâm Lăng cách đó không xa.
“Ngươi nói tên nhóc kia?”
Nam đạo sư cũng nhìn qua, trong đầu nhất thời hiện ra hình ảnh Lâm Lăng tung cú đá hiểm ác lúc nãy, khóe miệng hắn không khỏi giật giật.
Tuy rằng chiêu thức này, có thắng được cũng không phải là vinh quang, nhưng cũng là một phần thực lực.
Nếu trong một trận chiến sinh tử thực sự, có ai còn dư hơi mà giảng đạo lí với cả quy tắc, chỉ cần là chiêu thức dùng được là được, nếu không chẳng khác nào trực tiếp đi vào chỗ chết!
"Ngươi có phát hiện, đồng tử của hắn, dường như có chút không bình thường hay không."
Giọng nói của nữ đạo sư không lớn, nhưng rơi vào trong tai nam đạo sư, lại làm cho sắc mặt hắn ngẩn ra.
Ánh mắt của hắn lập tức chuyển hướng về phía hai mắt Lâm Lăng, cũng cẩn thận đánh giá.
Theo quan sát, khuôn mặt nam đạo sư dần dần dâng lên một tia ngạc nhiên.
Bởi vì, hắn phát hiện ánh mắt Lâm Lăng, ngoại trừ màu sắc ra, còn có những bộ phận khác hoàn toàn bất đồng với người bình thường,
Nếu cẩn thận quan sát, có thể nhìn thấy đôi đồng tử kia, tựa như hình thành từ vô số vòng tròn nhỏ màu xám trắng chồng lên nhau, thoạt nhìn giống như là một đoàn vòng xoáy.
"Đồng tử xám trắng, chẳng lẽ đây là thứ trong truyền thuyết kia.

đôi mắt Luân Hồi?!”

Cổ họng nam đạo sư hơi cuộn cuộn, trên khuôn mặt trung niên chín chắn, tràn ngập ý đáng kinh ngạc.
"Cái gì! Đôi mắt Luân Hồi?”
Nghe được lời này, sắc mặt nữ đạo sư xinh đẹp khẽ biến, vẻ mặt cũng có chút kinh ngạc.
Vốn dĩ nàng chỉ nghĩ là Lâm Lăng rất có thể là một người mù bẩm sinh.
Không ngờ, lại có kết quả như vậy.
Điều này là hoàn toàn ngoài mong đợi của nàng!
"Ừm, ta cũng chỉ là suy đoán mà thôi, trước tiên cứ xem ở mấy ải sát hạch sau hắn có biểu hiện gì."
Giọng nói nam đạo sư có chút trầm thấp, nói: "Bất kể hắn có vượt qua sát hạch hay không, cũng phải giữ lại hắn trước, sau đó để cho viện chủ kiểm tra xem là thật hay giả.”
"Được."
Nữ đạo sư sinh đẹp gật gật đầu, cũng cảm thấy việc này không phải chuyện nhỏ.
Nếu tên nhóc này thật sự có đôi mắt Luân Hồi trong truyền thuyết, như vậy đối với học viện Thiên Diễn mà nói, tuyệt đối là một kho báu lớn!
"Đầu tiên, chúc mừng mọi người vượt qua cửa sát hạch thứ nhất, mọi người thấy cánh cửa trước mắt này không?"
Sau đó, giọng điệu của nam đạo sư lại thay đổi, cất cao giọng nói với đông đảo thí sinh: "Hiện tại, các ngươi đã có tư cách bước vào trong đó, theo ta vào phủ nào.”
Vừa dứt lời, hai đạo sư dẫn đầu đi tới cửa phủ.
Theo sát phía sau là nhóm thành viên được tuyển thẳng, sau đó mới là những sinh viên đang chờ sát hạch như Lâm Lăng.
Về phần những người sát hạch thất bại, một đám ủ rũ rời khỏi nơi này, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng.
Hoạt động tuyển sinh ba năm một lần của học viện Thiên Diễn, lần này thất bại, chỉ có thể đợi thêm ba năm nữa.
Nhưng mà khi đó, tuổi tác của bọn họ đã trở thành một vết thương thật lớn.
Hiện thực chính là như thế, khi còn trẻ tuổi không cố gắng, lớn tuổi rồi phải chịu đủ đắng cay.
......
Bước vào cửa học viện Thiên Diễn, tầm mắt trước mắt mọi người lập tức được mở rộng ra.
Lâm Lăng cũng giống như các thí sinh khác, tò mò quan sát hoàn cảnh trong học viện.

Đồ sộ, hào hùng.
Đây là ấn tượng đầu tiên Lâm Lăng sau khi tiến vào học viện Thiên Diễn.
Nhìn các loại kiến trúc khổng lồ, Lâm Lăng không khỏi âm thầm líu lưỡi.

Học viện khổng lồ như vậy, vậy mà lại được xây dựng tựa như một trấn nhỏ.
Càng làm cho Lâm Lăng cảm thấy rung động chính là, linh khí nơi này cực kỳ căng đầy.
Vừa rồi hít sâu một hơi, cả người chợt cảm thấy tinh thần sảng khoái, tựa như có một dòng nước ấm nhàn nhạt lưu thông trong cơ thể.
Đối với người võ tu, nơi này tuyệt đối là một thiên đường!
Khi tận mắt chứng kiến hoàn cảnh tuyệt vời của học viện Thiên Diễn, các thí sinh ở đây cảm thấy vô cùng kích động.
Nhất là Triệu Ngọc Nhi thành viên được tuyển thẳng, ánh mắt lấp lánh, trên mặt tràn đầy vẻ mừng rỡ.
Bốn năm sau, chỉ cần có thể thuận lợi tốt nghiệp từ nơi này, chắc chắn sẽ có tiền đồ như gấm.
Sau đó, mọi người đi theo hai vị đạo sư, đi tới phía trước một cái quảng trường thật lớn.
Ở giữa quảng trường, có hai tấm bia đá đứng sừng sững, một đen một trắng.
Hình dạng là hình chữ nhật, cao khoảng mười mét.
Trên tấm bia đá phủ đầy phù văn, huyền ảo mà thần kỳ.
Lâm Lăng phát hiện nếu vận dụng tinh thần lực cảm ứng, mơ hồ có thể phát hiện hai khối đá khổng lồ tản ra luồng năng lượng khó hiểu đang dao động.
Rõ ràng, đây không phải là một hòn đá bình thường để trang trí.

"Mục sát hạch kế tiếp chia làm hai loại, mà hai tấm bia đá các ngươi nhìn thấy bây giờ, chính là dùng để kiểm tra."
nam đạo sư duỗi tay phải lên, chỉ về phía trung tâm quảng trường, trầm giọng nói: "Tảng trắng là kiểm tra thiên phú, chủ yếu nhằm vào võ giả tu luyện pháp thuật.”
"Màu đen thì là kiểm tra linh lực, dùng để kiểm tra Chiến sĩ."
"Hiện tại, pháp sư và chiến sĩ chia làm hai đội, sắp xếp từng người tiến lên kiểm tra."
Dứt lời, hai vị đạo sư mỗi người đi đến bên cạnh một tảng đá, làm người giám định ải sát hạch lần này.
Lúc này Lâm Lăng lại do dự.
Bởi vì hắn không chỉ là một Chiến sĩ cấp 3, đồng thời còn là Pháp sư cấp hai.
Nói cách khác, sát hạch tiếp theo, nên chọn hạng mục nào?
"Chỉ là kiểm tra thôi sao? Quá đơn giản.”
"Đúng vậy, ta còn tưởng rằng khó dữ lắm."
Nghe được thể lệ của ải này, đông đảo thí sinh lập tức mừng rỡ, ai nấy đều bắt đầu xắn tay áo lên.
"Trước tiên đừng vui mừng quá sớm, đợt tuyển sinh lần này của học viện Thiên Diễn, số sinh viên được nhận có giới hạn, chỉ khoảng ba ngàn người, những người xếp hạng thấp lần này, vẫn sẽ bị đào thải."
Nhìn không khí náo nhiệt giữa sân, lời nói của nam đạo sư giống như một chậu nước lạnh, trực tiếp tưới bọn họ tỉnh lại.
Vừa rồi sát hạch trọng lực ở vòng đầu tiên, tuy rằng đánh rớt hơn phân nửa số người.
Nhưng số lượng thí sinh còn lại vãn vô cùng khổng lồ, ước chừng hơn mười ngàn người.
Bởi vì tài nguyên của học viện Thiên Diễn là có hạn, tất nhiên sẽ không tuyển nhập tràn lan được, từ trước đến nay vẫn chỉ tuyển người xuất sắc.
Hơn người ngàn người, cuối cùng chỉ có ba ngàn người được lưu lại.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt tất cả người ở đây đều trở nên chăm chú, không hề thích ý như lúc trước.
Sau đó, tất cả mọi người đều dùng thiên phú tu luyện của mình, lựa chọn một trong hai loại bia sát hạch ở đây.
Đám người trong quảng trường rất nhanh đã chia làm hai hàng ngũ thật dài.
Duy chỉ có một mình Lâm Lăng vẫn đứng tại chỗ, không biết làm sao.
Nhưng mà bây giờ hắn còn chưa nghĩ xong, cũng chỉ có thể xếp cuối cùng.
"Hắn đang làm gì vậy?"
Thấy thế, trong đôi mắt đẹp của Triệu Ngọc Nhi hiện lên một tia nghi ngờ.
Đối với sự khác thường lúc này của Lâm Lăng, làm trong lòng nàng có chút kinh ngạc.
"Sao tên kia sao lại?"
"Chậc chậc, không phải là lâm trận sợ hãi, muốn bỏ cuộc đó chứ?"
Các thí sinh Xung quanh cũng phát hiện ra sự tồn tại của Lâm Lăng, không khỏi bàn tán.
Nhưng mà những tiếng bàn tán này, đại đa số đều mang theo ý xem thường.
Theo bọn họ thấy, có thể bớt đi một người sát hạch, lược cạnh tranh cũng có thể giảm bớt đi một phần.
Nếu Lâm Lăng lựa chọn bỏ cuộc, đối với mọi người mà nói, đều là có lợi.
"Đúng rồi! Tuy rằng hắn có thể nghe tiếng để phân biệt vị trí, nhưng không cách nào nhìn thấy tấm bia đá, cho nên mới không biết nên chọn bên nào?”
Triệu Ngọc Nhi trong lòng khẽ động, đột nhiên nghĩ đến chuyện này.
Lúc này, nàng hơi do dự, thân hình di chuyển, đi về phía Lâm Lăng.
"Cái gì? Nữ thần của tôi đi đâu vậy?”
"Nàng định làm gì thế?"
Những thí sinh nam vẫn âm thầm chú ý Triệu Ngọc Nhi, giờ phút này nhìn thấy nàng bước ra ngoài, cả đám đều rời mắt theo.
Nhưng mà, khi nhìn thấy Triệu Ngọc Nhi đứng bên cạnh Lâm Lăng, sắc mặt những người đó hơi giật mình.
Ngay sau đó, các loại suy đoán ghen tị, lập tức cuồn cuộn hiện lên trong lòng bọn họ...


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi