ĐOÀN SỦNG TIỂU TÁC TINH TRỌNG SINH THÀNH MÃN CẤP ĐẠI LÃO

Tô Hữu An có chút kinh ngạc, muội muội trước nay đều rất ôn nhu, đã bao giờ lời lẽ chính đáng mà quát hắn như vậy?

Hắn cảm thấy muội muội khả năng thật sự thay đổi: "Đều là."

Tô Ngôn Sơ lắc đầu, tiếng nói lạnh nhạt: "Không, ngươi là tứ ca của Tô Yên Nhiên. Nàng ta bị đánh, ngươi không hỏi nàng ta làm sai cái gì, lại tới chất vấn ta vì sao trở nên ngang ngược vô lý, không phân phải trái đúng sai? Ta liền muốn hỏi, phải trái đúng sai này, ngươi có phân biệt không?"

Tô Hữu An nghẹn lời, hắn đúng thật không hỏi rõ ràng Tô Yên Nhiên vì sao bị đánh, chỉ biết là Tô Ngôn Sơ đánh.

Bởi vì vừa hỏi Tô Yên Nhiên thì cô ta liền khóc, sau đó thút tha thút thít nức nở mà nói: "Tỷ tỷ cũng không phải cố ý, tỷ tỷ tâm tình cũng không tốt."

Nàng khóc đến như vậy thảm, còn bảo vệ Tô Ngôn Sơ, khẳng định là bị Tô Ngôn Sơ khi dễ!


Cho nên hắn liền tới hỏi Tô Ngôn Sơ.

"Nhớ kỹ, ngươi là tứ ca của Tô Yên Nhiên, không phải của ta."

Tô Ngôn Sơ xem bộ dạng ngây ngốc của hắn cảm thấy thật cạn lời, sau khi nhấn mạnh một câu, liền cất bước rời đi.

Đối với người rõ ràng sắp chuyển hướng thành ca ca của Tô Yên Nhiên, Tô Ngôn Sơ mới không cần.

Nhìn thấy bóng dáng muội muội của mình rời đi, Tô Hữu An đứng tại chỗ lại có chút không biết phải làm sao.

Bỗng nhiên hắn phát hiện, Tô Thịnh Niên vừa đưa Nội thị đi đã đang đứng ở cách đó không xa, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu mà nhìn hắn.

"Phụ thân." Tô Hữu An có chút mất tự nhiên mà hành lễ, "Người nhìn con như vậy làm gì?"

Tô Thịnh Niên cười cười, có chút bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, mới nói: "Không gì, chính là có chút hoài nghi, ta cùng với mẹ người, chắc ôm nhầm con. Khi còn nhỏ liền rất ngu ngốc, sau khi lớn lên càng ngày càng ngu. Khó dạy nga!"


Nói xong, lướt qua Tô Hữu An, khoanh tay đi vào bên trong.

Tô Hữu An:......

Hắn giống như là bị xem thường sâu sắc.

Hắn vừa quay, nhìn đến quản gia Dương thúc cũng đang nhìn hắn, ánh mắt kia cùng phụ thân quả thực giống nhau như đúc.

Tô Hữu An:......

Chẳng lẽ liền quản gia cũng khinh bỉ hắn?

"Tứ thiếu gia, ngay vừa nãy, trong lúc đang tuyên chỉ, Yên Nhiên tiểu thư dở trò trước mặt Hàn Vương, khuyên đại tiểu thư không được đồng ý hôn sự này. Còn nói đại tiểu thư có người trong lòng, đại tiểu thư đánh nàng một cái tát cũng tính là nhẹ rồi. Nếu là làm Hàn Vương động thủ, phỏng chừng toàn bộ Tô gia đều phải rung chuyển. Người thế nhưng còn tới chất vấn đại tiểu thư? Là nghĩ như thế nào đây?"

Quản gia nhìn chằm chằm Tô Hữu An, đồng dạng hoài nghi hắn có thật là con ruột của lão gia cùng phu nhân. Dại dột đến mức này thì cũng có chút lợi hại.


Tô Hữu An ngẩn ngơ, nếu sự việc là như thế, vậy đi hắn đã trách nhầm muội muội!

Hắn thế nhưng còn nói muội muội ngang ngược vô lý, hơi không hài lòng liền đánh người. Hắn hận không thể tự tát cho mình một cái tát.

Nghĩ xong, Tô Hữu An bắt đầu chạy theo hướng Tô Ngôn Sơ vừa rời đi.

Nhưng khi hắn đi vào đến sân cửa của Tô Ngôn Sơ, lại bị ngăn cản.

"Tứ thiếu gia, thật ngại quá, đại tiểu thư nói, không muốn gặp người, cửa viện này, người không thể vào." Thanh Thanh đem người ngăn cản lại, cười khanh khách mà nói.

"Ta tới xin lỗi với muội muội! Để ta đi vào!" Tô Hữu An cau mày nói.

"Không cần biết người là tới làm gì, chỉ cần đại tiểu thư không muốn gặp người, người liền không thể tiến vào." Thanh Thanh nói xong hướng tới một bên thị nữ nói, "Các ngươi canh cửa cho tốt, hắn nếu là bước vào cửa, chọc cho đại tiểu thư không vui, vậy thì đêm nay các ngươi đều ăn không hết gói đem đi."
Thanh Thanh nói xong liền rời đi, thị nữ thủ vệ bị cô lưu lại chỉ có thể căng da đầu hướng Tô Hữu An nói: "Tứ thiếu gia, mong người không cần làm chúng tôi khó xử."

Tô Hữu An ở sân trước cửa đứng một hồi lâu, thở dài một hơi. Xem tình hình này, chỉ có thể rời đi trước, chờ cô hết giận, lại xin lỗi.

Trên đường trở về viện của mình, hắn lại nhớ tới, hẳn là đi hỏi Tô Yên Nhiên một câu lúc ấy vì sao không có nói rõ ràng.

Cho nên, hắn chuyển hướng đi đến sân Tô Yên Nhiên, lại được báo cho Tô Yên Nhiên không ở.

-

Tô Yên Nhiên đương nhiên ở, bất quá là ở trong phòng tối cùng Vân Thiên Trọng gặp lén.

Hai người đắp chăn nằm ở trên giường, quần áo đều ném đến đầy đất.

Tô Yên Nhiên làm như chim nhỏ nép vào người, dựa vào trong ngực Vân Thiên Trọng, cánh tay trơn bóng từ trong chăn bông lộ ra ngoài.
Vân Thiên Trọng duỗi tay ôm Tô Yên Nhiên, vẻ mặt thoả mãn.

Trong chuyện giường chiếu, Vân Thiên Trọng cảm thấy ở bên nhau với Tô Yên Nhiên rất thỏa mãn. Bởi vì ở trên giường, nàng cũng đủ phóng đãng, quả thực là yêu tinh.

Hắn cũng thử quá Tô Ngôn Sơ, nhưng liền sờ tay cũng chưa thành công. Đây cũng là lý do hắn lựa chọn Tô Yên Nhiên.

"Tô Ngôn Sơ này tự nhiên nổi điên cái gì không biết, bỗng nhiên giống như thay đổi tính cách, còn dám đánh ta! Ta đau chết mất!" Tô Yên Nhiên nắm mặt, dáng vẻ kệch cỡm mà nói.

"Ngoan, không có việc gì, trước nhịn con nhỏ này một chút. Sớm muộn thì ta cũng sẽ giúp nàng lấy được huyết mạch Chân Phượng của nàng ta, đến lúc đó chính là ngày chết của nàng ta." Vân Thiên Trọng vỗ nhẹ bả vai Tô Yên Nhiên, trấn an cô ta.

"Ta không những muốn huyết mạch Chân Phượng, ta còn muốn nàng ta chết không toàn thây!" Tô Yên Nhiên nói, dừng một chút, có chút lo lắng mà lại lần nữa mở miệng, "Chỉ là...... Nàng ta hiện tại đáp ứng hôn sự với Vân Bắc Hàn rồi, chính là thê tử chưa qua cửa của Vân Bắc Hàn. Vân Bắc Hàn chính là tên biếи ŧɦái, hắn nếu là một lòng che chở Tô Ngôn Sơ, sợ là chúng ta liền không dễ dàng ra tay như vậy."
Vân Thiên Trọng sắc mặt ngưng trọng, đây cũng là nỗi lo lắng của hắn.

"Nếu muốn đoạt huyết mạch Chân Phượng của Tô Ngôn Sơ, trước hết cần nghĩ cách làm Vân Bắc Hàn rời xa nàng. Bây giờ trước tiên không thể động thủ. Cho nên, nếu muốn có biện pháp, thì phải làm Tô Ngôn Sơ yêu ta, hoặc là làm Vân Bắc Hàn chán ghét nàng." Vân Thiên Trọng nói.

Chỉ cần Vân Bắc Hàn còn che chở Tô Ngôn Sơ, vậy thì hắn liền tuyệt đối không thể trêu vào.

Vân Bắc Hàn này, đừng nói hắn, chính là phụ hoàng của hắn cũng không thể trêu vào.

Đây là người đã bò lên từ vực thẳm chứa hàng vạn con rắn.

-

Vân Bắc Hàn, 19 tuổi.

Con trai duy nhất của vị vua Thiên cổ duy nhất Vân Mặc cùng Thánh Nữ của Nam Cương.

Thời điểm Vân Mặc mang binh chinh phạt Nam Cương, quét sạch bộ tộc Mộ Liên.

Lại đem Mộ Liên về trong cung rồi cầm tù, cưỡng bách nàng sinh hạ nhi tử cho hắn.
Đây là Vân Bắc Hàn.

Bởi vì cùng người diệt toàn bộ tộc nhân của mình sinh con, mẫu thân của hắn Mộ Liên đau đớn muốn chết, coi hắn là sư sỉ nhục, ngược đãi hắn làm trò tiêu khiển.

Phụ thân hắn thì đối với hắn coi như không thấy, giống như là không có đứa con trai này.

Lúc hắn 6 tuổi, mẫu thân hắn lôi kéo phụ hoàng cùng chết.

Chín tuổi bị người thúc thúc thân thiết hạ một loại độc gọi là "Bỉ Ngạn", ngày ngày chịu tra tấn, đau đớn đến muốn chết đi.

Mười tuổi bị một thúc thúc đẩy xuống vực sâu chứa vạn xà.

Mười lăm tuổi, mang theo lòng chứa đầy thù hận bò lên từ vực sâu vạn xà, hồi kinh báo thù.

Giống như lệ quỷ đòi mạng, dọc đường đi, gặp thần sát thần, ngộ quỷ sát quỷ!

Trở lại kinh thành, công bố rằng hoàng đế tại vị lúc ấy, cũng chính là nhị thúc của hắn đã xúi giục mẫu thân của hắn lôi kéo phụ thân hắn tự sát, hạ độc hắn, gϊếŧ chết hoàng đế.
Đồng thời công bố sự thật tam thúc đã đẩy hắn xuống vực sâu vạn xà, gϊếŧ tam thúc của hắn.

Kết hợp với cấm vệ cùng kỵ binh của phụ thân hắn, đem ngôi vị hoàng đế ném cho tứ thúc người chưa từng làm hại hắn, trở thành Vương gia có quyền thế nhất, là chủ nhân chân chính của quốc gia này.

Bàn tay ngọc ngà của Tô Ngôn Sơ cầm tư liệu vừa lấy từ chỗ Tô Thịnh Niên, một bên xem, một bên mày nhíu chặt.

Lúc trước, cô không có quá chú ý chuyện này.

Cô không nghĩ tới, quá khứ của Vân Bắc Hàn sẽ là cái dạng này, trên tư liệu nhẹ nhàng bâng quơ mỗi một câu, nhưng thời điểm trải qua đều là vết thương đầy người, thống khổ không thôi đi?

Cô đè lại ngực, cảm thấy có chút đau lòng cho người đời trước vì nàng báo thù rửa hận.

------

Hôm nay là ngày cuối cùng của năm 2021 rồi, một năm qua mọi người cảm thấy như thế nào?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi