ĐOÀN TÀU LUÂN HỒI - KHỞI ĐỘNG LẠI [KHÔNG GIỚI HẠN]

“Đây, đây là cái gì thế.” An Hưng trừng to mắt, biểu cảm hoảng sợ nói.

Hai cái cánh tay của anh ta duỗi thẳng về phía trước, không dám nhúc nhích chút nào.

tay áo vén lên, vị trí từ chỗ cổ tay đến cùi chỏ rải rác phân bố một ít vảy cá màu trắng đen, hình tròn, trông khá cứng rắn và dày.

Trên cánh tay của A Mao cũng giống như thế.

Vào sáng sớm khi hai người tỉnh lại, cũng cảm giác được trên cánh tay truyền đến cảm giác khác thường, hơi ngứa, hơi đau, lúc ống tay áo cọ xát còn có vẻ khó chịu, nên không khỏi đưa tay lên gãi cánh tay.

Hai người vẫn còn vừa ngủ trên một chiếc giường, thấy động tác của đối phương tương tự, rõ ràng càng nghi hoặc.

Lúc đó An Hưng còn nói giỡn rằng có phải là bọn họ quá nhạy cảm cùng với một sự vật không, vừa nói vừa vén tay áo lên, này sau đó, chính là tiếng kêu hoảng sợ của hai người, dẫn mọi người đến đây.

Sau khi bốn người Ngũ Hạ Cửu, tiểu Phương đến không lâu, mấy người Lỗ Thành, Lão Hầu và Tam Ma cũng đến, gặp tình hình này, sắc mặt không thể nghi ngờ cũng thay đổi.

Tam Ma không khỏi trắng mặt, giọng khẽ run mà nhỏ giọng nói: “Lão đại, sao vảy cá trên người bọn họ nhìn quen mắt vậy...”

Lỗ Thành cũng thấy nhìn quen mắt.

Bởi vì cái này rõ ràng giống như vảy cá trên người quỷ nước bọn họ thấy được bên bờ sông vào đêm hôm đó, bởi quá mức sợ hãi nên ký ức khắc sâu, hầu như giống nhau như đúc.

Hai người An Hưng và A Mao không nhịn được kinh hoảng xin giúp đỡ.

An Hưng nói năng lộn xộn: “ngài V, đây, đây rốt cuộc là cái gì, là vảy cá sao?! Trên người của tôi tại sao lại mọc mấy thứ này, vì sao? Cái này có thể xóa được không?”

Anh ta nói, cũng không chịu nổi đưa tay đi chạm mấy cái vảy cá mọc trên cánh tay.

Đầu ngón tay An Hưng càng không ngừng run, khi sờ lên tâm trạng càng là sụp đổ, hô lớn: “Tôi không muốn mấy cái vảy cá này! Tôi không muốn biến thành bộ dạng quỷ quái ấy!”

Rõ ràng, An Hưng đang nhớ đến thứ quỷ quái mình gặp được bên bờ sông khe núi Thiên Huyền, còn có quái ngư trong lồng ba người Ngũ Hạ Cửu và tiểu Phương Đào Bân gặp được bên bờ sông khe núi sau đó...

Miếng vảy cá này xuất hiện trên người anh ta, dường như đang tuyên bố cho sự bất tường.

An Hưng trong nháy mắt muốn nhổ vảy cá giống như phát điên.

Nhưng mà vẩy cá nối liền với da thịt, vừa mới nhấc lên một miếng vảy cá giống như là tự tay cắt một miếng thịt ở trên người mình, đau thấu tim gan, khó có thể chịu được.

An Hưng tức khắc hét thảm một tiếng, ngay sau đó ôm cánh tay ngã lên giường.

Tâm trạng của anh ta bùng nổ quá mức đột nhiên, động tác cũng quá nhanh.

Thế nên những người khác đều chưa kịp phản ứng, càng không kịp ngăn cản, vậy nên lúc lấy lại tinh thần, An Hưng đã sắp nhổ một miếng vảy cá ra.

ngài V thấy thế vội vàng tiến lên, cầm cánh tay anh ta lên kiểm tra.

máu tươi chảy ra từ chỗ vảy cá và da thịt giao nhau, vảy cá nhếch lên, chỉ còn lại có một chút dính liền, giống như bị người khác sống sờ sờ khoét đi một khối da thịt, nhưng không có hoàn toàn khoét hết.

Miếng vảy cá này không phải sinh trưởng ở mặt ngoài, mà là được sinh ra từ trong da thịt.

ngài V quan sát một phen, sau đó nói với hai người An Hưng và A Mao: “Tốt nhất không nên chạm vào mấy chiếc vảy cá ấy nữa, chúng nó mới mọc ra từ trong cơ thể, đồng thời cũng khiến phần da ấy trở nên tương đối yếu đuối.”

An Hưng không ngừng hít vào, nói không ra lời.

Giọng A Mao run rẩy nói: “Chúng tôi, chúng tôi đây là cũng chịu nguyền rủa của bộ tộc người Quán sao?”

ngài V gật đầu nói: “Hẳn là như vậy không sai.”

A Mao bất an nghi hoặc: “Nhưng vì sao chỉ có mình tôi và An Hưng thôi? Hai người chúng tôi cũng đâu làm chuyện gì dư thừa đâu, vẫn luôn thành thật đợi ở đây mà.”

Ngũ Hạ Cửu cau mày nói: “Có lẽ, trên người của chúng tôi cũng sẽ mọc ra vảy cá như vậy, chỉ có điều thể chất của mỗi con người khác nhau, chỉ là chuyện hoặc sớm hoặc muộn mà thôi.”

A Mao nói đúng, việc bọn họ làm mỗi ngày gần như là giống nhau, không có đạo lý chỉ mỗi hai người An Hưng và A Mao mọc ra vảy cá, còn bọn họ lại bình an vô sự.

Ngày hôm nay, có khi chỉ là mới bắt đầu.

Ngũ Hạ Cửu dự đoán không sai.

Ngay lúc còn chưa thảo luận cho ra nhẽ mọi chuyện, Tam Ma đứng cách đó không xa bỗng nhiên cũng cảm giác được trên cánh tay truyền đến cảm giác hơi đau hơi ngứa không đúng cho lắm.

Anh ta thoáng chốc đổi sắc mặt, lập tức vươn cánh tay vén tay áo lên kiểm tra sau đó, anh ta tận mắt thấy từng miếng từng miếng vảy cá từ từ xuất hiện trên làn da của mình, từ nơi cánh tay chậm rãi lan tràn lên phía trên...

“Lão, lão đại...” Tam Ma run giọng hô.

Trong giọng nói đầy ắp sự hoảng loạn và sợ hãi không khỏi khiến Lỗ Thành và Lão Hầu đồng thời quay đầu lại.

Ngay sau đó, sắc mặt lão Hầu thay đổi thất thanh: “Sao cậu cũng mọc rồi?!”

Mới vừa nói xong không bao lâu, trên cánh tay của Tam Ma thế mà cũng mọc ra vảy cá, lại còn là mọc ra dưới tầm mắt của mọi người nữa.

Cái này, vẻ mặt của tất cả mọi người cũng không nhịn được thay đổi.

Không biết có phải là ảo giác hay không, khi nhìn đến trên cánh tay của Tam Ma mọc ra vảy cá, Ngũ Hạ Cửu cũng cảm thấy trên cánh tay hơi ngứa, thế nhưng xắn ống tay áo lên kiểm tra, làm da tạm thời vẫn trơn tuột một mảnh.

Có lẽ do tác dụng tâm lý sinh ra sai lầm về nhận thức, nhưng cũng có thể là, cậu cũng sắp mọc ra vảy cá rồi.

Có An Hưng và A Mao ở phía trước, tuy rằng khủng hoảng nhưng Tam Ma cũng không đánh mất lý trí la to, chỉ là sắc mặt rất yếu ớt hỏi: “Thế nhưng vô duyên vô cớ, chúng ta lại bị trúng nguyền rủa của bộ tộc người Quán?”

A Hữu vẫn dự lên tường ôm cánh tay, tức khắc trả lời: “Có lẽ là bởi vì người bộ tộc người Quán gần đây chuẩn bị cúng tế.”

“Những đồ cúng dự bị như chúng ta, dù sao cũng phải phù hợp yêu cầu của bọn họ, nếu không đồ cúng mà không hợp cách, cúng tế đương nhiên là sẽ không thành công.”

“Trước đó, chúng ta hẳn là đã trúng chiêu từ sớm.”

“Bắt đầu từ lúc người bộ tộc người Quán quyết định giữ đám chúng ta lại, bọn họ cũng đã bắt đầu kín đáo chuẩn bị biến toàn bộ chúng ta thành đồ cúng, cúng tế Hà Bá rồi.”

“Thế nhưng chúng ta đã trúng chiêu như thế nào?” ngài V cau mày hỏi.

Lúc này, Ngũ Hạ Cửu bỗng dưng cùng lúc mở miệng với A Hữu, nói: “Hoa lạc cấn.”

Hai người không khỏi liếc nhìn nhau.

Ngũ Hạ Cửu dời ánh mắt đi trước, giải thích: “Từ lúc tiến vào bộ tộc người Quán đến bây giờ, tỉ mỉ suy nghĩ lại thứ chúng ta ăn, việc chúng ta làm, hình như chỉ có hoa lạc cấn tồn tại nguyên do không biết nào đó.”

“Khả năng dùng ăn hoa lạc cấn không có phản ứng và vấn đề gì đặc biệt.”

“Nhưng nếu như phối hợp với nghi thức cúng tế của bộ tộc người Quán, thân thể của chúng ta thì sẽ dần dần mọc ra mấy cái vảy này, cho đến khi...”

Lúc này An Hưng đã ngồi dậy.

Cánh tay của anh ta được ngài V băng bó một phen, giờ anh ta ngồi yên trên giường, hai mắt sững sờ.

Tiểu Phương nói: “Thế nên, chúng ta phải mau chóng hiểu rõ địa điểm và phương thức cúng tế của người bộ tộc người Quán.”

“Nếu không ở đây đủ lâu, chúng ta chắc chắn đều sẽ biến thành lũ quái ngư ghê tởm kia, cuối cùng bị mấy người bộ tộc người Quán đó trói lại ném xuống...”

“ y, không đúng lắm, quái ngư bị ném vào trong sông rõ ràng không phải phương thức cúng tế, chúng ta thì rất có thể sẽ bị cúng tế trước khi hoàn toàn biến thành quái ngư.”

“Nói đến nói lui, đều là phải chết.”

Tiểu Phương nói xong lời cuối cùng, nhún vai, bĩu môi nhỏ giọng thì thầm: “Tôi cũng không muốn chết, như vậy cũng chỉ có thể là bọn họ chết.”

Những lời này ngoại trừ Ngũ Hạ Cửu ngay bên cạnh tiểu Phương ra, thì không còn ai nghe thấy được.

Ngũ Hạ Cửu nhìn tiểu Phương một cái, thu được nụ cười quen thuộc của anh ta.

Không quá một buổi sáng sớm, tất cả mọi người trở nên sợ hãi bất an.

Đợi đến lúc Tát Ngang từ bên ngoài trở về, còn chưa vào nhà thì An Hưng bỗng dưng giật mình tỉnh lại từ trạng thái ngơ ngác, lập tức phóng về phía Tát Ngang, một tay xô ngã hắn xuống đất, bóp cổ hắn hét lên: “Cúng tế, nói cho tôi biết phương thức cúng tế!”

“Tôi không muốn chết, không muốn chết... mày muốn gϊếŧ tao, tao phải lôi kéo mày chết chung, đi chết đi...”

Trạng thái của An Hưng đã có chút điên khùng.

Mấy người Ngũ Hạ Cửu không thể nghi ngờ là rất kinh hãi, không ngờ An Hưng lại đột nhiên xông ra ngoài như vậy.

Nhưng còn không đợi bọn họ tiến lên kéo người, Đồ Lợi đã đi đến trước, một cước đạp ngã An Hưng xuống đất, cười lạnh nói: “Thành thật cho tao chút.”

Lúc này An Hưng mới như bị đá tỉnh, thần trí khôi phục thanh minh.

Khi ngã xuống đất cánh tay anh ta bị đập xuống đất, trùng hợp đụng phải vết thương anh ta tự làm ra trước đó, nhất thời che cánh tay, vẻ mặt thống khổ.

Đồ Lợi thấy thế, cúi người kéo cánh tay An Hưng lên, xắn tay áo của anh ta kiểm tra, trên mặt cũng không có sự kinh ngạc cười nói: “Tao còn nói trách không được muốn nổi điên, thì ra mọc nhanh như vậy à.”

Anh ta đưa tay vỗ mặt của An Hưng, nói: “Đừng sợ, chuyện này chẳng đau đớn gì đâu, nhịn một chút là qua rồi.”

“Đây là ấn ký vinh quang của bộ tộc người Quán chúng tao, là huyết thống thượng thiên ban cho, rất nhanh, mày sẽ trở nên giống như chúng tao, hoàn thành sứ mệnh của mình.”

Ngũ Hạ Cửu không khỏi cảm thấy nghi hoặc vì những lời của Đồ Lợi.

Ấn ký, huyết thống là cái gì?

Nhìn cử chỉ của Đồ Lợi, hình như anh ta không hề cảm thấy trên người mọc thêm vảy cá là một loại bệnh lạ hoạc là nguyền rủa, thậm chí còn lấy làm quang vinh...

Còn có, hoàn thành sứ mệnh là chỉ cúng tế à?

An Hưng có chút bị Đồ Lợi hù đến, đưa tay đẩy ra anh ta ra, liên tục lui về phía sau, ánh mắt kinh khủng.

Đồ Lợi xùy cười một tiếng, kéo Tát Ngang lại xoay người rời đi.

Mà sau khi bọn họ đi xa, lúc này, Vũ Yến run rẩy nói: “Hình, hình như tôi cũng mọc ra rồi.”

...

Không thể kéo dài nữa.

Cho dù phải chống lại ngoài sáng cùng người bộ tộc người Quán, bọn họ cũng phải có hành động.

Ban đêm, Đồ Lợi lại đi ra ngoài.

Không lâu sau đó, ba người Ngũ Hạ Cửu, tiểu Phương và Tương Du đồng thời ngồi dậy, A Hữu thì ở bên cạnh nói: “Mấy người muốn đi vào lòng núi?”

Ngũ Hạ Cửu: “Nếu thuốc thánh của bộ tộc người Quán có thể trì hoãn nguyền rủa, kéo dài tuổi thọ, vậy đối với chúng ta cũng hẳn là có tác dụng.”

“Bất luận thế nào, trong tình huống không thể xác định tính mạng sẽ an toàn, chúng ta đều phải đi tìm xem.”

A Hữu nhếch một bên miệng cười nói, nói: “Vậy mấy người có nghĩ đến không, nếu thuốc thánh có tác dụng, vậy tại sao vẫn còn có người bộ tộc người Quán biến thành quái ngư, sau đó hít thở không thông chết đi?”

“Cậu chưa chưa từng nghĩ qua, đây là bởi vì sao ư?”

Ngũ Hạ Cửu đương nhiên có nghĩ đến.

Bởi vì số lượng của thuốc thánh ít, không đủ để cho tất cả người bộ tộc người Quán dùng, thậm chí rất có thể, một số người bộ tộc người Quán thông thường căn bản cũng không biết được thuốc thánh được cất giữ ở nơi nào.

A Hữu nói: “Tôi đi cùng các người.”

Ngũ Hạ Cửu liếc anh ta một cái, không nói gì, tiểu Phương và Tương Du rõ ràng cũng không có bất kỳ ý kiến nào, có thêm một người có lẽ có thêm một phần trợ giúp.

Vì vậy, bốn người cất kỹ đồ dùng phòng thân rồi xuất phát.

Sau khi bọn họ rời đi không lâu, ba người Lỗ Thành cũng bước ra từ trong phòng, xem trang phục, rõ ràng cũng là chờ đợi đã lâu.

Tối nay, tuyệt đối sẽ không bình tĩnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi