Thấy trưởng thôn đã hôn mê, tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi vừa nói một câu, nữ thi bên trong thật sự dừng lại, nói thật là tôi có chút phổng mũi, mà điều này cũng cho tôi biết rằng xác chết bên trong không có ác ý với tôi. Hơn nữa, tiếng thở tôi nghe được hôm qua là có thật, bà ấy thực sự xảy ra thi biến và tỉnh lại, nhưng tại sao bà ấy không đi ra? điều này tạm thời tôi không rõ lắm.
Dương Siêu giải quyết xong, ông ta chau mày nhìn chằm chằm vào quan tài mấy lần, không biết đang suy nghĩ gì. Tôi nhờ người trong thôn đưa trưởng thôn đi bệnh viện. Ông ấy dập đầu đến mức bê bết máu, nếu không đưa đi bệnh viện thì rất có thể chết trong đêm nay. Tuy nhiên người trong thôn không dám vào, tôi chỉ có thể đưa trưởng thôn ra rồi người ở bên ngoài mới dám đón lấy, có người lái xe ba gác chở trưởng thôn đi bệnh viện. Còn những người khác không rời đi, bọn họ vẫn đứng đợi ở cửa như cũ, ý tứ rõ ràng là muốn Dương Siêu tìm biện pháp giải quyết cái quan tài. Thiêu hủy cũng được, khiêng đi cũng được, dù sao cũng cần phải giải quyết, nếu không bọn họ ngồi đây không yên lòng, có người còn nói ban đêm cũng không dám ngủ. Bọn họ ồn ào quá, tôi cảm thấy nhiệt độ trong phòng như giảm xuống một chút, có lẽ nữ thi bên trong đã tức giận, tôi cũng không biết bà ấy có thể làm ra chuyện gì. Tôi phải vội vàng đi ra ngoài bảo bọn họ đừng cãi nhau nữa, còn nói tôi sẽ để quan tài trong nhà, để họ yên tâm, không nên qua đây làm loạn ảnh hưởng đến quan tài là được, đảm bảo xác chết bên trong sẽ không làm gì. Cuối cùng họ quay ra nhìn Dương Siêu. Dương Siêu không kiên nhẫn gật đầu, có một đạo thuật cao thủ như vậy đảm bảo, những người quanh cửa lập tức tản đi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, muốn nhìn kỹ nữ thi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tôi cầm lấy chiếc rìu do trưởng thôn để lại trên quan tài, sau đó hỏi:
"Cô tỉnh rồi à?"
Thành thật mà nói, nếu bà ấy biến đổi từ xác chết trong quan tài ra thì tôi không có gì phải sợ, bởi vì bà ấy trông giống y như mẹ tôi khi còn trẻ. Huống chi bà ấy đối với tôi thật sự không có ác ý. Chỉ là tôi không biết giữa tôi và bà ấy có mối quan hệ gì. Bên trong không có câu trả lời, khiến tôi vừa muốn hỏi trưởng thôn vấn đề này nhưng lại chỉ có thể rơi vào trầm mặc. Dương Siêu nói:
"Làm sao có thể dễ dàng tỉnh lại như vậy? Nếu dễ dàng thế, không phải thiên hạ đại loạn rồi sao?"
"Vậy vừa rồi là sao?" Tôi kinh ngạc. Chuyện trưởng thôn dập đầu khi nãy là sao?!
"Người phụ nũ này không đơn giản. Linh hồn của cô ta có thể di chuyển nhưng thân thể cô ta lại không nhúc nhích được." Dương Siêu nói.
Tôi hiểu rồi, liền hỏi đặt quan tài trong nhà cũng được phải không? Dương Siêu trầm mặc rồi nói:
"Không thành vấn đề. Dù sao cô ta cũng không có ác ý gì với cậu. Nhưng đây cũng không phải là cách hay."
Ông ta nghĩ nghĩ một chút rồi bước vào phòng mẹ tôi, tôi đương nhiên ngăn ông ta lại. Ông ta không thèm để ý đến tôi, đẩy cửa nhìn vào trong, có chút kinh ngạc:
"Phòng mẹ cậu sao lại đơn giản như thế này?"
Tôi nói nó vẫn luôn như vậy, gương cũng không có, chỉ có một cái giường và một cái bàn đơn giản.
"Không thể nào. Chỉ cần là thú thành tinh, sau khi hóa thành hình người thường quan tâm nhất tới hình dạng. Làm sao có thể không có gương?" Dương Siêu lẩm bẩm, bộ dạng có chút không ngờ.
Tôi bèn nói thêm rằng bà ấy chưa bao giờ trang điểm, mỗi ngày đều rất mộc mạc. Dương Siêu liếc nhìn tôi:
"Tà khí, rõ ràng một chút tà khí cũng không có. Chuyện này sao có thể?"
"Có phải vì mẹ tôi thích sạch sẽ không?" Tôi hỏi, dù sao thì tôi cũng chẳng ngửi thấy mùi gì.
"Tà khí này không phải là mùi của yêu quái hôi thối, cái này khác, cho dù mẹ cậu thích sạch sẽ, mùi hôi thối trên người có thể tẩy đi. Nhưng tẩy sạch tà khí đến một chút cũng không còn, đối với đạo hạnh của bà ta thì không có khả năng." Dương Siêu lắc đầu.
Ông ta nói rồi trực tiếp bước vào, tất nhiên là tôi đi theo. Ông ta mở tủ quần áo của mẹ tôi. Tôi hơi tức giận ngăn ông ta lại. Ông ta cau mày:
"Cậu có muốn biết mẹ cậu rốt cuộc là ai không?"
Lời này của ông ta làm tôi ngớ người, do dự một chút rồi không ngăn cản nữa. Ông ta nhìn thoáng qua, dường như không tìm ra gì, bắt đầu xem xét giường nằm. Tôi không thể chịu được nữa, lúc ông ta lật giường lại, tôi bảo ông ấy dừng tay. Nhưng tôi lại sững người, bởi vì dưới gầm giường thật sự có thứ gì đó. Có một cái hộp dính bụi bặm, dựa vào độ sạch sẽ của mẹ tôi mà nói thì chắc chắn rất lâu rồi chưa lấy cái hộp này ra ngoài, có thể vài năm, vài chục năm.
Dương Siêu trực tiếp mở ra. Đúng lúc này, tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng người:
"Có ai không?" Giọng nói rất lạ, chắc là người đến xem mệnh.
"Cậu đi ra ngoài xem xem." Dương Siêu nói.
Tôi rất muốn nhìn xem bên trong chiếc hộp có cái gì nhưng...
"Bên ngoài có người đến kìa." Dương Siêu lặp lại. Tôi chần chừ một chút rồi gật đầu, bước vội ra ngoài.
Bên ngoài là một người đàn ông, vẻ mặt u sầu, trạc ngoài bốn mươi, trên tay cầm một chiếc hộp, dáng vẻ như một ông chủ. Trước hết tôi ấn đường ông ta nổi bật lên, lại thêm dái tai giàu có nói rõ ông ta khá có tiền hơn nữa còn đang kinh doanh thứ gì đó? Tôi xem xem...
Đồ cổ, ông ta rõ ràng cũng buôn đồ cổ.
Những người thường xuyên tiếp xúc với đồ cổ, vò đồ cổ là đồ của người đã chết, cho nên bên trong ấn đường mơ hồ sẽ có một mảng tối mịt chậm rãi tích tụ lại, màu đen này chính là tử khí của nguyên chủ món đồ cổ đó, người bình thường không thể giấu được tử khí này, tiếp xúc quá nhiều sẽ gặp điều không may, duy chỉ người phú quý mới có thể. Hóa tử khí thành tài vận. Nói trắng ra, chính là tiền lợi nhuận từ người chết. Điều này làm cho tôi tò mò, nhưng nghĩ đến chiếc hộp vừa lấy ra, tôi chỉ nói:
"Mẹ tôi không có ở nhà, mấy ngày nữa ông có thể tới đây."
"Không xong rồi, không xong rồi."
Ông chủ này sốt ruột đi vào, đặt chiếc hộp lên bàn, giống như không muốn gặp lại đồ trong hộp một lần nào nữa. Ông ta gấp gáp như vậy, khiến tôi vô thức nhìn lại tướng mạo của ông ta. Lông mày đứt đoạn, có tai họa, nhưng ấn đường ông ta cũng không đen cho lắm, chứng tỏ tai họa này ảnh hưởng tới ông ta không nhiều. Nhưng 2 mắt ông ta vô hồn, sắc mặt tái nhợt, hơn nữa thi thoảng ho khan làm tôi cảm thấy hơi khó chịu. Ông ta bị cảm cúm,. Tôi hiểu rồi, chẳng trách tai họa này ít ảnh hưởng đến ông ta, hóa ra là muốn lây bệnh cho người khác, đẩy họa cho người khác, đây quả là một người thông minh.
"Trương Trường Sinh là người trong thôn các người? Hôm trước ta gọi điện thoại cho cậu ta thì không thấy trả lời, hôm qua gọi lại cũng không trả lời. Ta gọi mấy chục cuộc đều không nghe máy, chỉ có thể đến đây một chuyến. Vừa rồi hỏi người trong thôn, Trương Trường Sinh thật sự đã chết sao?" Ông chủ có chút sợ hãi nói ra một tràng.
Tôi kinh ngạc, vô thức nhìn cái hộp này. Con chuột tinh giết chết Trương Trường Sinh nhưng lại không tìm được con ấn Thần Núi, lúc trước tôi đoán là có phải chú ấy đã trực tiếp bán đi? Chẳng lẽ là bán cho người này? Nhưng tại sao cánh tay bị gãy của con ấn lại rơi vào tay người phụ nữ không phải là người kia? Đây là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tôi trả lời câu hỏi của ông ta và nói đúng rồi. Ông chủ này nôn khan: "Chính là nó, thứ mà Trương Trường Sinh hôm đó mang 1 thứ đến, là ấn Thần Núi, mang đến tìm ta, nói rằng bán cho ta với giá hời. Sau khi nhìn thấy con ấn, ta cảm thấy không được hoàn hảo vì thiếu cánh tay trái nên định không lấy. Ta hỏi cậu ta cánh tay đâu rồi thì cậu ta không nói gì, chỉ một mực bảo bán rẻ cho ta, ta với cậu ta thường xuyên làm ăn cùng nhau nên ta cũng bỏ ít tiền ra mua lại."
Khi ông ta nói điều này, tôi liếc nhìn mũi của ông ta, nơi tượng trưng cho sự giàu có, cũng không có ám sắc xuất hiện. Tôi nghĩ "bỏ ít tiền" mà ông ta nói hẳn là không quá một nghìn tệ. Trương Trường Sinh cũng là một người tài giỏi, thật sự đã đem con ấn Thần Núi bán đi với giá nghìn tệ? Đây đúng là đồ cổ bán tháo.
Ông chủ này nói tiếp: "Đêm hôm đó ta liền gặp ác mộng, mơ thấy rất nhiều động vật cắn ta.... Ta tỉnh dậy, mồ hôi lạnh đầm đìa vội vàng đem thứ này ra xử lý, nhưng ta lại gặp một người phụ nữ."
"Người phụ nữ đó trông thế nào?" Tôi hỏi.
"Rất xấu xí, ăn mặc giống như một kẻ ăn mày." Ông ta nói.
Tôi hiểu rồi, người phụ nữ không phải người kia thật sự đi tìm con ấn Thần Núi, trong tay còn có tay trái của con ấn, tại sao cô ta lại làm vậy? Lạ thật, cô ta là Thần Núi sao?
"Cô ta nói gì với ông?" Tôi hỏi.
"Không nói gì cả, chỉ yêu cầu tôi trả lại thứ này, nói cậu cần dùng." Ông ta nói xong liền mở cái hộp ra. Quả nhiên nằm bên trong chính là con ấn Thần Núi bị gãy mất cánh tay trái.....
- Hết chương 22–