ĐOÁN THIÊN MỆNH

Tôi nói điều này, Quách Đình Đình do dự một chút nói:

"Vậy để tôi gọi điện thoại hỏi cô ấy. Rõ ràng tôi đã nói với cô ấy, cậu rất lợi hại, mà cô ấy còn như vậy."

Giọng nói cô ấy có chút tức giận. Tôi lắc đầu bảo không sao, dù sao thì sau khi xem cho bạn cô ấy, tôi sẽ đi mua điện thoại rồi trở về.

"Có lẽ cậu nên kiêu ngạo một chút. Cậu rất lợi hại." Quách Đình Đình nghiêm túc nói.

Tôi cười khổ, tôi thì lợi hại cái gì? Kiêu ngạo? Dù sao vẫn phải hành nghề kiếm cơm?

"Thôi, chúng ta đến quán cà phê đi." Quách Đình Đình nói. Tôi không có ý kiến, mở cửa xe theo cô ấy đến quán cà phê.

Đình Đình muốn hỏi nhân viên phục vụ xem bạn cô ấy ở đâu, tôi liếc xem tướng mạo của cô ấy, chỉ một hướng nói:

"Không cần hỏi. Bạn của cô ở bên kia."

"Sao cậu biết?" Quách Đình Đình kinh ngạc đi theo hướng tôi chỉ.

"Ấn đường của cô có ánh sáng nằm ở bên trái, điều này nói rõ cô muốn gặp người nào đó, gặp ai? Tất nhiên là bạn của cô, mà bạn của cô ngồi ở bên trái, để tôi xem xem bạn cô ngồi ở đâu...." Tôi vừa nói vừa nhìn về hướng này. Những quán cà phê cao cấp đều có màn ngăn, dựa theo tướng mạo của Quách Đình Đình mà đoán, bạn của cô ấy có lẽ ngồi ở..... Tay trái tôi chỉ đến vị trí số 5.

Tôi nói xong, Quách Đình Đình kinh ngạc: "Số 5 là số may mắn của bạn tôi. Dù cô ấy đi đâu, cô ấy cũng phải ngồi ở vị trí liên quan đến số 5, nếu không cô ấy thà đổi nơi khác, nhưng làm sao mà cậu biết được?"

Tôi mỉm cười, thật ra tôi cũng suy đoán một chút, dù sao tướng mạo của cô ấy cũng không thể xem chi tiết hơn được. Tôi chỉ có thể dựa trên tính cách của bạn cô ấy. Vừa rồi khi xuống xe, tôi xem qua công ty của bạn cô ấy, ba chữ ở tên đều được viết từ 5 nét, đây là trùng hợp sao? Tôi nghĩ là không phải vậy, đây là một trong những lý do tôi nói "năm". Thêm nữa, bạn của cô ấy muốn kiểm tra người khác. Bình người, những người phụ nữ này thường rất mạnh mẽ, nhưng lại rất lợi hại, hùng hổ dọa người làm người ta khóc lóc "uh...uh...", đồng âm với "năm", cho nên chính là "năm".

Tôi nói điều này, Quách Đình Đình nở nụ cười, nói tôi có thể đoán ra? Tôi mỉm cười không nói, đây là suy đoán, kỳ thật không có quan hệ với chuyện bói toán, có lẽ một số người cẩn thận cũng đều có thể đoán ra được.

Hai chúng tôi nói chuyện, đi đến chỗ đó. Quả nhiên bên trong có một cô gái đang ngồi uống cà phê. Ngũ quan tinh xảo, có khí chất, khá quyến rũ, quần áo trên người có giá trị không nhỏ. Điều này rất bình thường, dù sao Quách Đình Đình cũng nói cô gái này có công ty riêng. Nhưng điều khiến tôi chú ý là tướng mạo của cô ấy không quá đúng. Nói là cô ấy nữ cường, đúng, quả nhiên như vậy. Nhưng ở phần thái dương có 1 phần khí xuyên qua cung sinh mệnh, liên quan đến sự nghiệp. Điều này cho thấy rõ ràng là công ty của cô ấy không phải xây dựng từ hai bàn tay trắng, mà là thông qua thân thể mà có được. Đương nhiên sau khi có được, cô ấy phát huy năng lực, đem lại thành tựu và tiếng vang cho công ty. Đây thật sự là bản lĩnh của cô ấy, cho nên tôi mới nói cô ấy là nữ cường, chỉ có điều phương pháp không đúng cho lắm.

Chuyện này tôi cũng không để ý nhiều. Nhưng mà trong chuyện này ẩn chứa những mối nguy hiểm. Nói cách khác là có thể bị vợ của người kia phát hiện, khả năng sẽ bị chặn đường ở đâu đó rồi đánh chẳng hạn. Tôi đang nghĩ có nên nhắc nhở cô ấy một chút hay không, dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của cô ấy.

Sau khi người phụ nữ này nhìn thấy tôi, gương mặt lạnh lùng của cô ấy rõ ràng có chút kinh ngạc, giống như vô cùng bất ngờ, chúng tôi "không nói một lời" mà có thể tới. Quách Đình Đình cong môi nói với cô ấy vài câu, đồng thời thuật lại những gì tôi vừa phân tích. Cô ấy lần nữa kinh ngạc, nhìn tôi thật sâu, do dự một chút rồi đứng lên:

"Đại sư, mời ngồi."

Tôi khua tay nói không phải đại sư gì cả. Quách Đình Đình giới thiệu, nói người bạn này của cô ấy tên là Thái Mẫn. Cô ấy hỏi tôi uống gì. Kỳ thật tôi căn bản chưa từng đến những nơi thế này, càng chưa từng uống cà phê, tôi không biết gọi gì cả. Quách Đình Đình nhìn ra, hỏi tôi muốn uống ngọt hay vẫn là đắng? Tôi nói ngọt, cô ấy liền chọn cho tôi một ly cái gì mà trà bưởi mật ong. Rất nhanh đã mang ra, tôi uống một ngụm, rất ngon.

Tiếp tục chủ đề, tôi nhìn Thái Mẫn, đại khái cũng biết cô ấy định hỏi cái gì. Thái Mẫn ngập ngừng một chút, nói:

"Đại sư, gần đây tôi gặp chút việc, phiền ngài giúp tôi chỉ điểm sai lầm."

Tôi nói có thể. Chuyện cô ấy muốn nói không phải chuyện về công ty, dù sao cô ấy cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ, cô ấy muốn nói chuyện khác. Ấn đường của cô ấy có chút tối, chứng tỏ cô ấy đã gặp chuyện gì đó. Hơn nữa chuyện này còn có chút kỳ quái. Tạm thời tôi chỉ có thể nhìn ra như vậy, cụ thể hơn phải đợi chính cô ấy nói ra mới được.

Cô ấy dừng một chút rồi nói:

“Lần trước, tôi buồn chán quá đã đi ra ngoài giải sầu, khi đến bên bờ sông thì thấy người của mình câu cá, tôi đứng nhìn một hồi. Lúc tôi chuẩn bị rời đi, phát hiện bờ sông có một cuộn giấy. Tôi thấy không có ai, liền mang cuộn giấy này về nhà. Sau khi lau chùi một chút, tôi mở ra xem, bên trong là một con rồng."

Cô ấy nói đến đây, ánh mắt có chút sợ hãi. Mà Quách Đình Đình hiếu kỳ, hỏi đúng câu tôi cũng muốn hỏi:

"Rồng như thế nào?"

"Là một con rồng được vẽ bằng bút lông, là một bức tranh cổ, đẹp và sống động như thật. Lúc ấy tôi không suy nghĩ nhiều, thấy khá mệt nên đi ngủ luôn. Nhưng ngày hôm sau khi tôi tỉnh dậy, phát hiện mình đang ở bên bờ sông. Tôi rất sợ hãi, cho rằng mình bị mộng du nên đã đi bệnh viện khám, nhưng bác sĩ nói tôi không có vấn đề gì. Tôi tin tưởng rồi về nhà. Nhưng hôm sau, lúc ngủ, tôi đã xác định chắc chắn mình ở nhà, nhưng lúc tỉnh lại, tôi 1 lần nữa thấy mình ở bên bờ sông. Tôi rất sợ, rất sợ, cảm thấy mình như trúng tà rồi vậy, đáng lẽ tôi không nhặt bức họa kia về..." Thái Mẫn nói xong liền chảy nước mắt.

Quách Đình Đình nghe có vẻ không tin lắm. Mà sắc mặt tôi có chút thay đổi. Thực sự thì tôi không giải quyết được chuyện này, Dương Siêu có lẽ sẽ giải quyết được, dù sao cũng có liên quan đến Âm Dương. Nhưng nghe cô ấy nói như vậy, sự hiếu kỳ trong lòng tôi cũng nổi lên, dù sao ấn đường của cô ấy cũng không quá tối. Tôi nghĩ, làm thế nào mà cô ấy ra ngoài cả đêm được? Tại sao lại ra đến tận bờ sông được?

Tôi do dự một chút, hỏi: "Bức hoa đâu?"

"Ở trong nhà tôi. Tôi đã cố gắng vứt nó đi thật xa thật xa, nhưng hôm sau nó lại quay trở lại." Thái Mẫn nói.

"Trước tiên dẫn tôi đi xem qua bức họa, nhưng tôi không đảm bảo có thể giải quyết được chuyện này cho cô đâu. Dù sao tôi cũng chỉ là một người xem mệnh." Tôi nói.

"Được." Thái Mẫn nhẹ nhàng thở phào. Cô ấy có vẻ như cho rằng tôi khiêm tốn, nhưng tôi đâu có khiêm tốn gì! Làtôi bất lực. Tôi uống trà xong, cùng Quách Đình Đình và Thái Mẫn lên xe đến nhà Thái Mẫn.

Nhưng khi ở trên đường, tôi thấy cung sinh mệnh của cô ấy tối hơn một chút, hình như việc đầu tiên tôi thấy trên mặt cô ấy sắp xảy ra, vợ của người kia muốn đánh cô ấy.

Tôi do dự chút rồi nói: "Cô thích ăn táo không?"

Thái Mẫn kinh ngạc, Quách Đình Đình cũng sững sờ, họ rất tò mò tại sao tôi lại thình lình hỏi như thế này.

"Hỏi tôi hả?" Thái Mẫn vô thức chỉ vào mình.

Tôi gật đầu, cô ấy ừm một tiếng: "Cũng được, khá thích ăn."

Tôi gật đầu:

"Ừ, cách đây khá lâu, tôi hái một quả táo mà không có sự đồng ý của chủ nhân nó. Tôi một mình ăn hết, còn để hạt của nó lại, rồi lại tự mình chôn hạt xuông đất. Cái hạt này này mầm, lớn lên, đơm hoa kết quả. Khi tôi lấy để bán, người chủ trước của nó phát hiện đây chính là táo nhà cô ấy, muốn đánh tôi..."

"Phụt.." Quách Đình Đình bật cười. "Đại sư, cậu khá hài hước đấy, lại còn kể chuyện cười."

Thái Mẫn sau khi nghe xong thì sững sờ, lập tức phanh lại, quay đầu nhìn tôi, vội vàng hỏi:

"Vậy cậu làm thế nào?"

"Lúc ấy tôi chỉ biết chạy thôi, chạy sang bên trái." Tôi nói.

Thái Mẫn vô thức nhìn phía trước, sắc mặt không tốt lắm. Từ xa đã có thể thấy một chiếc xe đậu trên con đường này, giống như đang chờ ai vậy. Thái Mẫn vội bẻ lái, đánh tay lái sang bên trái, nhấn ga rời khỏi đây. Khi gần đến nhà, cô ấy hỏi tôi:

"Người kia không đuổi theo cậu sao?"

"Đây không phải là lần đầu", tôi nói.

Thái Mẫn nhẹ nhàng thở phào, trực tiếp lái xe vào hầm để xe chỗ chung cư cô ấy sống. Khi vào trong thang máy, cô ấy nhỏ giọng nói cảm ơn với tôi, tôi không nói gì.

Đến tầng trệt, cô ấy mở cửa chỉ cho tôi bức họa ở đâu. Cô ấy sợ đến không dám nhìn, Quách Đình Đình thì không biết sợ là gì, cầm cuộn tranh trên bàn mở ra. Tôi vừa nhìn đã lập tức biến sắc, bởi vì con rồng trong tranh thật sự rất sống động, giống như còn sống. Nhưng khiến tôi giật mình hơn đó là, con rồng này không có mắt...

- Hết chương 37 –

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi