ĐOÀN TRƯỞNG Ở TRÊN CAO

Editor: Băng ngàn năm

Thì ra là làm lính, Diệp Khung hít một hơi khói, mới vừa cảm giác bình tĩnh một chút, nhưng trong nháy mắt anh đã nhận ra câu nói sau cùng của Kỷ Lâm có ý tứ, toàn thân cứng đờ, trong lòng lập tức cảnh giác cao độ.

Giữ đúng lời hứa nhé. Các nàng thanks cho mình nên tặng thêm chương...cuối tuần vui vẻ nha 

Chỉ sau thời gian ngắn ngủn hơn mười phút, người này đã nhìn thấu thân phận của mình. Diệp Khung nắm thật chặt quả đấm, ánh mắt giống như đứng ngồi không yên nhưng chỉ thấy Kỷ Lâm cười híp mắt.

Tình huống trước mắt này khiến anh không thể lùi bước, dù là một bước cũng không được lùi.

Anh hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nói: “Cậu tốt nhất là đàng hoàng, nếu làm lính, trở về trong bộ đội đi. Không nên quấy rầy Chi Chi, nếu không... ” Đã ở trên đời lăn lộn hơn mười năm, Diệp Khung rất nhanh có thể điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, sống lưng anh thẳng tắp, khẽ nhếch cằm nhìn Kỷ Lâm, trên mặt nghiêm nghị, “Tôi tuyệt đối không bỏ qua cho cậu.”

“Tại sao là quấy rầy nhỉ, tôi thương cô ấy còn không kịp.” Kỷ Lâm cắt đứt lời nói của Diệp Khung, nhếch miệng cười vô lại, “Hơn nữa Hoàn Tử cũng rất thích tôi.”

Nét mặt Diệp Khung bỗng dưng cứng đờ, trầm mặc một lúc lâu, mới nói: “Hoàn Tử...... Hoàn Tử thích cậu tôi cũng mặc kệ, tóm lại cậu và Chi Chi không thích hợp, tôi sẽ không đồng ý, hơn nữa sở dĩ cậu có suy nghĩ như vậy là bởi vì cậu không có con, nếu cậu có con của mình thì tình cảm đối với Hoàn Tử khẳng định sẽ thay đổi.”

Anh ra đời bôn ba nhiều năm như vậy, dạng gì còn chưa gặp qua? Nhất là cha ghẻ hoặc mẹ kế ngược đãi con riêng, nhẹ thì không cho cơm ăn, lời nói lạnh nhạt, nặng thì đánh đập ngược đãi, thậm chí đánh đập đến chết. Để cho anh đưa em gái mình với cháu ngoại giao cho một tên lính có thể nắm mạng người trong tay, anh làm sao có thể yên tâm?

Huống chi...... Diệp Khung nhìn Kỷ Lâm, nghề nghiệp đó với anh vừa đúng đối lập, nếu tương lai có một ngộ nhỡ...... Diệp Chi kẹp ở giữa nhất định sẽ rất khó khăn. Thay vì về sau khổ sở, không bằng dập tắt khả năng này ngay từ đầu.

“Tôi sẽ coi bé như con ruột của mình.” Kỷ Lâm nhìn chằm chằm Diệp Khung, giọng điệu vô cùng chắc chắn.

Diệp Khung hừ lạnh một tiếng, làm như không tin.

“Tôi không thể sinh con, cho nên anh không phải lo lắng.” Tầm mắt Kỷ Lâm hơi khép, do dự mấy giây rốt cuộc nói ra những lời này.

Vết sẹo đó là từ sáu năm trước đã tiến vào chiếm giữ ở đáy lòng anh, mỗi lần đụng chạm đều đầm đìa máu tươi, đau đớn vô cùng. Vậy mà vì Diệp Chi, vì để cho người nhà của cô yên tâm, anh tình nguyện tự tay xé vết sẹo này ra, đem nơi yếu ớt nhất phô bày ra ngoài.

Trong lòng Diệp Khung chấn động, không đợi anh hỏi thêm nữa, Kỷ Lâm đã nhấc chân đi, Diệp Khung đứng tại chỗ nhìn bóng lưng mạnh mẽ rắn rỏi càng đi thì càng xa của anh, vẻ mặt biến ảo không ngừng nhưng cuối cùng vẫn bình tĩnh lại.

Lúc Kỷ Lâm trở về, Diệp Chi với Hoàn Tử đã ăn không ít, Hoàn Tử đang cầm khăn giấy lau tay, xưa nay chưa thấy cười thế nhưng thấy anh tới lại cười với anh một cái.

Kỷ Lâm vui không nhịn được đi tới cúi người hôn khuôn mặt nhỏ bé của cậu một cái, rồi mới nhìn Diệp Chi nói: “Chi Chi, tôi đi trước, anh trai của em đã tới, cũng không cần tôi làm sứ giả bảo hộ nữa rồi.”

Mặc dù nét mặt Kỷ Lâm không thay đổi, nhưng Diệp Chi lại cảm thấy tâm tình của anh không đúng, chẳng lẽ là anh trai nói cái gì không tốt với anh chăng?

Diệp Chi cắn môi, nhìn Kỷ Lâm quẫn bách, “Có phải anh tôi hay không...... Các anh nói gì?

“Không có gì, nhưng tôi nên đi rồi” Kỷ Lâm chỉ chỉ sắc trời bên ngoài đã dần tối, cúi người gần sát lỗ tai Diệp Chi, âm thanh mập mờ cợt nhã, “Nếu không thì sao? Em hi vọng khuya này ở cùng với tôi?”

Mặt của Diệp Chi đỏ lên, trừng mắt liếc anh một cái, “Đi đi.”

Kỷ Lâm nghe vậy cười ha ha, nhìn Hoàn Tử phất phất tay rồi đi ra khỏi KFC.

“Anh, em với Kỷ Lâm......” Trên đường trở về, Hoàn Tử nằm ở chỗ ngồi sau xe ngủ thiếp đi, Diệp Chi nhân cơ hội nhỏ giọng giải thích với Diệp Khung, “Chúng em không có gì.”

“Anh đều biết rõ.” Không ngờ, Diệp Khung thế nhưng không có giật mình, “Anh liếc mắt đã nhận ra.” Anh quay đầu nhìn Diệp Chi, “Em cũng trưởng thành rồi, nên có suy tính.”

“Anh, em còn không vội......”

“Anh hiểu rõ em lo lắng Hoàn Tử”. Nhắc tới Hoàn Tử, sự tàn ác trên mặt Diệp Khung hơi tản đi, đáy mắt nhu hòa, “Nhưng em còn hai năm nữa đã 30 rồi, với lại người này......” Diệp Khung dừng một lát, rốt cuộc cũng phun ra mấy chữ, “Không thích hợp lắm.”

“Anh.” Diệp Chi kinh ngạc, qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Diệp Khung phát biểu ý kiến đối với người đàn ông xuất hiện bên cạnh cô, mặc dù không có đánh giá tốt gì......

“Ánh mắt nhìn người của anh trai em rất chuẩn, anh ta điều kiện mọi mặt cũng không tệ, nhưng không thích hợp. Em suy nghĩ đi, anh là quân nhân sớm muộn gì cũng phải về lại doanh trại, sau đó thì em làm sao?” Diệp Khung mặt mày sắc bén, nói thêm “Một năm chỉ có thể gặp anh ta một lần, hơn nữa không chỉ như thế, lúc anh ta đi thi hành nhiệm vụ, em còn phải nơm nớp lo sợ, chỉ sợ anh ta xảy ra vấn đề gì.” Diệp Khung dừng một lát, nhìn Diệp Chi thật sâu, “Cuộc sống như thế, em thật sự có thể chấp nhận sao?”

Diệp Chi cúi đầu, không nói lời nào, Diệp Khung cũng không nóng nảy, chỉ lẳng lặng chờ câu trả lời của cô.

Một hồi lâu, giọng Diệp Chi thật thấp vang lên phá tan yên tĩnh trong xe, “Em vốn là...... Cũng không nghĩ muốn cùng anh ta như thế.”

“Thật ra thì anh cảm thấy Mạnh Trường Thụy cũng không tệ.” Diệp Khung dừng một lát, thấy Diệp Chi không có phản ứng gì, bỗng đổi đề tài “Tốt lắm, Anh chỉ cho em một ý kiến, quyết định như thế nào tùy em.” Anh cười cười, đưa tay xoa nhẹ tóc Diệp Chi, “Tiểu nha đầu, mặc kệ em lựa chọn như thế nào. Anh đều ủng hộ em.”

“Dạ.” Diệp Chi đáp một tiếng, trong đầu lại đột nhiên hiện ra gương mặt tươi cười của Kỷ Lâm, cô cắn cắn môi, trong lòng không biết vì sao, bỗng thấy ê ẩm.

Cùng một người xa lạ thổ lộ ra đáy lòng của bản thân …còn là bí mật, mặc dù là vì Diệp Chi, nhưng bản thân anh cũng đã suy nghĩ kỹ càng. Anh là một người đàn ông có lòng tự trọng cao, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút khó chịu. Nhưng cho dù như vậy, anh cũng nhất định phải chịu đựng, bất cứ giá nào cũng không dựa dẫm vào người khác.

Kỷ Lâm ngồi trong xe xoa nhẹ trên mặt một cái, đem cảm xúc dư thừa quẳng ra sau đầu, lúc này mới xuống xe đi về nhà của mình.

Ai ngờ đến vừa mới bước ra khỏi nhà để xe, đang ở khúc quanh thấy Triệu Thanh Uyển mặc toàn thân áo gió màu đen.

Chân mày Kỷ Lâm nhíu lại, nhìn thấy người quen cũ cũng không vui mừng, cất giọng lạnh lùng, “Làm sao cô ở chỗ này?”

“Tới tìm anh.” Tròng mắt Triệu Thanh Uyển thanh lệ dịu dàng, trên mặt khó nén mệt mỏi, da mặt trắng nõn không được chăm sóc có chút vàng, xem ra tinh thần cực kém.

“Có chuyện gì sao?”

Triệu Thanh uyển gật đầu một cái, đầu ngón tay vịn vào tường khẽ run, cô ngửa đầu nhìn gương mặt tuấn mỹ của Kỷ Lâm, trong lòng vừa đau vừa thương mở miệng mấy cái rốt cuộc khó khăn nặn ra mấy chữ, “Em...em mang thai, lần này sợ rằng có chút khó khăn.”

_________________

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi