ĐOÀN TRƯỞNG Ở TRÊN CAO

Editor: Băng ngàn năm

Hôm sau là thứ bảy, Diệp Chi không phải đi làm, nên dẫn Hoàn Tử đến võ đường.

Hôm qua Kỷ Lâm dặn Hoàn Tử đến sớm để chơi với Tiểu Hắc, cậu ăn cơm trưa xong thì ngồi không yên, thay đồ thật sớm nhưng lại không biết thắt đai lưng.

Tay cầm cái đai lưng màu trắng cứ đi theo phía sau Diệp Chi như cái đuôi nhỏ nhưng không mở miệng nhờ cô thắt giùm.

Diệp Chi không hỏi cũng biết con trai có ý gì, nhưng cậu cố chấp cầm sợi đai không nói một tiếng. Diệp Chi chỉ có thể lắc đầu rồi thắt đai lưng cho cậu, sau mới dắt đến võ đường.

Hoàn Tử muốn ở lại võ đường đến tận chiều, bình thường Diệp Chi không có thời gian chơi với con trai, nên hôm nay muốn ngắm con trai học Taekwondo.

Nhưng không thể cứ ngồi ở đó mà không làm gì đến tận chiều, nên cô mang máy tính theo. Hôm qua đã mở hội văn nhưng vẫn chưa có nhiều truyện, nhân cơ hội này cô có thể ngồi viết thêm một chút.

Hoàn Tử vừa đến võ đường thì chạy ngay đến bên Tiểu Hắc, ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn Kỷ Lâm, thúc giục anh lấy sữa bột dành cho mèo ra nhanh một chút.

Kỷ Lâm vuốt vuốt đầu nhỏ của cậu, tay đặt phía sau lưng lấy sữa bột đã chuẩn bị sẵn đặt trước mặt Tiểu Hắc. Tiểu Hắc thấy được ăn, không chơi với Hoàn Tử, vội vàng chạy đến trước chén đựng đồ ăn của mình, đưa lưỡi màu hồng liếm đi liếm lại trong chén ăn của mình.

Tiểu Hắc đưa cả đầu đen vào chén ăn như sợ người khác giành ăn của mình. Ria hai bên mép cũng ướt sũng.

Hoàn Tử nhìn mê mẩn, không kiềm được ham muốn, đưa tay sờ nó, nhưng mới giơ tay chưa kịp chạm vào thì Kỷ Lâm đã cản lại.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cậu, cười nói: “Tiểu Hắc đang ăn, lúc nó đang ăn nếu có ai sờ nó, nó sẽ nghĩ người đó giành đồ ăn của nó.”

Hoàn Tử cúi đầu liếc Tiểu Hắc đang ăn vui vẻ một cái, hơi mím môi, nhỏ giọng lầm bầm “Quỷ hẹp hòi. Tao..tao mà thèm giành ăn với mày hả?”

“Tiểu Hắc đói bụng lắm hả?” Nhìn chén ăn của Tiểu Hắc chỉ còn thấy đáy, Kỷ Lâm sờ sờ bụng Tiểu Hắc, thấy tròn như cái trống rồi, lấy cái chén ăn của nó đi, không để nó ăn nữa, rồi giải thích cho Hoàn Tử, “Tiểu Hắc rất đáng thương, từ nhỏ đã bị mẹ bỏ, một mình lang thang khắp nơi, ngày ngày đều ăn không đủ no. Thật sự rất tội nghiệp”

Bị mẹ bỏ sao? Hoàn Tử sững sờ nhìn Kỷ Lâm, rồi lại nhìn Tiểu Hắc đang vui mừng quấn quýt dưới chân của anh ta. Khi cậu còn bé cũng từng nghe ông bà ngoại nói, mẹ không nên giữ lại cậu.

Nếu mẹ bỏ cậu, cậu chắc cũng giống Tiểu Hắc bây giờ? Không những không đủ ăn mà còn bị dầm mưa?

Nghĩ đi nghĩ lại, đôi mắt Hoàn Tử đỏ lên, đưa tay nắm bàn chân mềm mại của Tiểu Hắc, mẹ của cậu tốt hơn mẹ của Tiểu Hắc rất nhiều.

Kỷ Lâm không chú ý tới vẻ mặt của Hoàn Tử, thấy cậu đưa tay sờ Tiểu Hắc, anh nghĩ cậu muốn chơi với Tiểu Hắc, liền bế Tiểu Hắc lên rồi đặt vào đùi của Hoàn Tử “ Vuốt ve nó đi, Tiểu Hắc rất thích người khác vuốt ve mình.”

Hoàn Tử nửa tin nửa ngờ đặt tay lên lưng Tiểu Hắc, vuốt ve hai cái, Tiểu Hắc mắt híp lại một cách thoải mái, điều chỉnh tư thế để hưởng thụ sự vuốt ve của Hoàn Tử, còn phát ra tiếng ngáy o o.

“Huấn luyện viên không có lừa gạt cháu đúng không?” Kỷ Lâm cười híp mắt, chỉ vào Tiểu Hắc đang nằm uể oải trên đùi Hoàn Tử nói: “Vuốt ve nhẹ nhàng, nó sẽ cảm nhận được sự quan tâm của cháu.”

Hoàn Tử không biết cái gì gọi là quan tâm, cũng không biết làm thế nào Tiểu Hắc cảm nhận được sự quan tâm của cậu, cậu chỉ biết huấn luyện viên bảo vuốt ve nhẹ nhàng. Nên cậu vuốt ve nhẹ nhàng hơn, quả thật cậu cảm thấy Tiểu Hắc nằm trên đùi cậu thoải mái hơn.

Không thấy tiếng ngáy của Tiểu Hắc ngừng lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn luôn luôn lạnh lùng cũng mỉm cười.

Hôm nay Diệp Chi đeo mắt kiếng nên thấy rất rõ ràng, trên mặt con trai lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt.

Cảm thấy sững sờ, Hoàn Tử bình thường không thích cười, đúng hơn là chỉ xụ mặt, một mình im lặng đọc sách, thế nhưng hôm nay cùng với mèo con và huấn luyện viên chơi đùa cười hết sức vui vẻ.

Bản thân mình muốn con trai cười cũng rất khó khăn, bây giờ một người xa lạ chỉ mới quen có vài ngày thì làm được rất dễ dàng.

Trong lòng có chút không vui, cũng có chút không an tâm. Cô là một người phụ nữ, nhưng con lại là con trai đang trong giai đoạn phát triển, cũng cần có một người là đàn ông bên cạnh quan tâm. Trừ lúc Hoàn Tử không hiểu chuyện, sau đó thì không tìm hiểu ba cậu là ai.

Như vậy lúc này không phải con trai đang coi huấn luyện viên Kỷ như ba mình đó chứ?

Diệp Chi càng nghĩ càng thấy có lỗi với Hoàn Tử, động tác gõ chữ cũng chậm lại.

Hoàn Tử cho mèo ăn xong, thì cơm buổi trưa ăn cũng tiêu hóa đi một ít, lúc này Kỷ Lâm bắt đầu để cậu chạy quanh võ đài vài vòng để khởi động.

Lớp học chỉ học buổi chiều đến tối, bởi vì ban ngày các sinh viên đại học phải đi học, có khi còn học thêm nữa, nên lúc này trong võ đài rất vắng, Kỷ Lâm ngồi ở trong võ đài buồn chán, mắt lơ đãng nhìn về phía Diệp Chi.

Diệp Chi không phát giác ra, chỉ cúi đầu, ngón tay lướt thật nhanh trên bàn phím. Bình thường Diệp Chi không cột tóc, nhưng hôm nay sợ vướng víu cô dùng một sợi dây da cột gọn mái tóc đen ra sau gáy, nhưng phía trước có một vài sợi ngắn không cột được đung đưa trước mặt cô.

Diệp Chi nhíu nhíu mày, nghịch nghịch sợi tóc rồi vén ra sau tai, tiếp tục gõ chữ.

Cô gái này cũng không tệ lắm, Kỷ Lâm thu hồi ánh mắt, ngón tay giật giật, chợt nhớ lại ngày đó từng cầm tay của Diệp Chi.

Tay của cô mềm mại, da trơn mịn, đầu ngón tay chạm vào giống như một dòng điện, trong nháy mắt tim anh bỗng đập thình thịch.

Không biết cầm lại có còn cảm giác như vậy hay không? Ánh mắt Kỷ Lâm lại bất chợt nhìn tay của Diệp Chi.

‘Tại sao mình lại có thể có ý nghĩ đó nhỉ?’Anh lơ đãng nhấn nhấn huyệt thái dương của mình ngẫm nghĩ. Chẳng lẽ mình đói khát đến vậy sao? Cô gái kia dù xinh đẹp, nhưng cũng đã kết hôn rồi. Tại sao mình lại có ý nghĩ kỳ quái như vậy?

Nhưng ngẫm lại chồng cô ấy chắc cũng không tốt gì. Đêm hôm đó đã trễ như vậy, còn để cô tự đi mua băng vệ sinh, hơn nữa chưa từng đưa Hoàn Tử đi học Taekwondo. Thật quá đáng!

“Kỷ Lâm…nghĩ gì thế? Hoàn Tử đã khởi động xong rồi.” Lúc Kỷ Lâm đang nghĩ miên man, giọng Bạch Kỳ vang lên ở bên tai, đem Kỷ Lâm kéo về.

Lúc này anh mới thấy đầu Hoàn Tử đầy mồ hôi. Đứa nhỏ này…không gọi dừng thì cũng sẽ không ngừng lại.

Kỷ Lâm cầm bia đá chân đến bên cạnh Hoàn Tử, “Tốt lắm, nghỉ hai phút rồi tập đá chân.” Nói xong, đưa tay lấy khăn lau mồ hôi cho Hoàn Tử.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của cậu, chợt nghiêng người hôn lên mặt Hoàn Tử một cái ‘Chụt’.

Hoàn Tử ngẩn người, lấy tay che chỗ má bị Kỷ Lâm hôn, trong nháy mắt mặt đỏ hết lên.

Kỷ Lâm thấy thế cười ha ha, rồi ôm Hoàn Tử vào lòng tha hồ nựng cậu.

Mặc dù Diệp Chi ngồi một bên gõ chữ, nhưng thỉnh thoảng cũng chú ý hành động bên này, thấy Kỷ Lâm với Hoàn Tử vui vẻ như vậy cũng thấy vui mừng.

Con trai của mình, quả nhiên là người gặp người thích.

Hoàn Tử còn nhỏ, không thể liên tục vận động trong thời gian quá dài, nên luyện đá chân một giờ, Kỷ Lâm dẫn cậu đi xuống võ đài để cậu chơi cùng với Tiểu Hắc.

Bản thân thì đấu với Bạch Kỳ, Bạch Kỳ bị đánh gào khóc thảm thiết, đến khi Diệp Chi quay qua nhìn với ánh mắt kỳ quái anh mới dừng tay, rồi ngồi trên ghế dài nghỉ ngơi.

Anh mới đánh với Bạch Kỳ xong, đai lưng bên hông bị tuột, lộ một phần lồng ngực. Kỷ Lâm cũng không để ý, đàn ông mà, cởi trần cũng không có là gì huống chi bây giờ võ đài cũng không có ai.

Nhưng anh vô tình quên mất hôm nay Diệp Chi ở đây, hơn nữa ngồi rất gần chỗ anh đứng.

Diệp Chi đang cúi đầu chuyên tâm gõ chữ, đột nhiên cảm thấy bên cạnh xuất hiện một người, cô liếc qua bên cạnh, ánh mắt dừng trên cơ thể của Kỷ Lâm.

Trên khuôn mặt người đàn ông đẹp trai này, mồ hôi nhễ nhại, ánh mắt dời xuống rồi dừng trên bộ ngực lộ ra của anh.

Hiện tại vừa vận động xong nên bộ ngực phập phồng kịch liệt lại cực kỳ hấp dẫn.

Những cái đó cũng không là gì, cái chính là Kỷ Lâm thở từng tiếng một cứ lẩn quẩn bên tai Diệp Chi, một tiếng lại một tiếng, Diệp Chi nghe thấy mặt đỏ tới mang tai, hận mình không thể đưa tay đi chặn cái miệng của anh lại.

Diệp Chi cố gắng duy trì bình tĩnh trên mặt mình, gõ chữ nhanh hơn, để cho đại não của mình phân tâm, không thèm nghĩ đến chuyện đó nữa, nhưng lại không được.

Đau khổ mấy giây, Diệp Chi không ngồi nữa, đặt máy tính xuống ghế dài, đi vào nhà vệ sinh.

Lúc này Kỷ Lâm mới vừa ý thức được, bên cạnh mình còn có một cô gái.

Liền sửa sang đồng phục cho chỉnh tề, rồi cầm chai nước suối uống một hơi để che giấu sự bối rối của bản thân.

Nhưng lúc anh vừa mới cúi đầu, thấy cái gì đó đang phát sáng trên băng ghế ngồi, nhìn kỹ thì là máy tính của Diệp Chi.

Màn hình đang mở có một đoạn văn đang viết dở, chữ viết chằng chịt cả nửa tờ giấy. Kỷ Lâm chớp chớp mắt, nhìn xung quanh, thấy Diệp Chi chưa có dấu hiệu trở lại, Bạch Kỳ với Hoàn Tử cũng không chú ý anh, anh bị thần xui quỷ khiến thế nào lại cúi đầu đọc thật nhanh.

Tốc độ gõ chữ của Diệp Chi rất nhanh, một lát đã viết được hai ngàn chữ. Không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để Kỷ Lâm biết cô mang theo máy tính để làm gì.

Thì ra cô gái này còn viết tiểu thuyết, Kỷ Lâm khẽ nhếch miệng cười, như phát hiện ra việc gì vô cùng cơ mật. Bỗng nghe thấy tiếng đẩy cửa, Kỷ Lâm vội vàng ngồi thẳng lại, tiếp tục uống nước như không có chuyện gì xảy ra. Trong lòng lại không biết thế nào, nhớ lại mấy cái tên trong đoạn văn của cô.

Một khi biết Diệp Chi viết tiểu thuyết, Kỷ Lâm rất hiếu kỳ, rất muốn nhìn một chút xem cô còn có thể tiếp tục viết cái gì. Vì vậy ánh mắt vẫn không khống chế được, thỉnh thoảng vẫn nhìn về phía Diệp Chi bên kia.

Diệp Chi hôm nay mặc váy liền áo màu xanh nhạt, cổ áo hơi thấp, lúc cúi người gõ chữ, cảnh sắc trước ngực lộ ra như có như không.

Hơn nữa Kỷ Lâm cao, ngồi ở chỗ đó vừa vặn có thể nhìn được rất rõ ràng, ngay cả áo lót màu nude cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Kỷ Lâm vội vàng thu hồi ánh mắt, gương mặt có chút nóng, trong miệng khô khốc, hầu kết không tự chủ lên xuống mấy cái. Anh uống thêm vài hớp nước, ánh mắt lại không khống chế được, liếc tới ngực Diệp Chi.

“Kỷ Lâm.” Lúc đó, Bạch Kỳ bỗng gọi anh một tiếng, định bảo là Hoàn Tử nghỉ ngơi đủ rồi, có thể tiếp tục tập đá chân.

Nhưng chưa nói câu kế tiếp, Kỷ Lâm từ trên ghế dài đứng thẳng lên, hai gót chân chụm lại tạo hình chữ V, chào theo kiểu nhà binh, “Có.”

______________

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi