ĐOÀN TRƯỞNG Ở TRÊN CAO

“Diệp Khung?” Hai tay Kỷ Lâm chống lên cái bàn, con mắt chăm chú nhìn mặt của Diệp Khung, nhìn anh không nháy một cái giống như chỉ sợ bỏ sót một nét mặt nào đó trên khuôn mặt anh ta.

“Aizzz.” Diệp Khung nở một nụ cười thật tươi, cặp mắt to tròn sáng lạn giống hệt Diệp Chi. “Anh biết tôi? Vậy anh có thể dẫn tôi đi gặp Chi Chi hay không?”

Anh cười không buồn không lo, ngày trước trên mặt luôn có vẻ lo lắng quanh quẩn nhưng bây giờ tìm cũng không thấy. Lúc này Diệp Khung giống như là một thiếu niên vui tươi sáng lạn như ánh mặt trời, dĩ nhiên là nếu như coi thường tuổi của anh.

Kỷ Lâm lại chỉ cảm thấy có một cảm giác xa cách, anh không tưởng tượng nỗi có một ngày Diệp Khung sẽ cười vui vẻ với mình như vậy, quả nhiên là...... Đầu óc bị hư rồi sao?

“Cái đó...... Anh trai à, anh mang tôi đi đi.” Trên khuôn mặt tuấn tú của Diệp Khung hơi lộ ra vẻ van xin, anh len lén nhìn Kỷ Lâm cắn cắn môi do dự mấy giây, rồi chậm chạp móc ra một quả táo từ phía sau, đau lòng đưa tới trước mặt anh “Cái này cho anh.”

Thấy Kỷ Lâm vẫn nhìn chằm chằm anh, thì mặt của anh đỏ lên “Tôi chỉ có hai quả thôi, một cho anh, một quả khác để lại cho Chi Chi. Van xin anh dẫn tôi đi tìm Chi Chi đi, tôi còn muốn về nhà nấu cơm cho cô ấy.”

Anh trai? Da mặt Kỷ Lâm căng ra, nổi hết cả da gà. Theo lý thuyết đầu óc Diệp Khung cũng không bị tổn thương, sao lúc này lại trở thành bộ dáng như vậy? Tính tình quả thật có thể nói là thay đổi 180°.

“Anh...... Không biết tôi là ai?” Kỷ Lâm chỉ vào mình, nhếch lông mày hỏi.

Diệp Khung không hề do dự lắc đầu “Không biết.”

“Vậy anh còn nhớ rõ người nào?” Kỷ Lâm hỏi tiếp.

Diệp Khung nhìn anh như nhìn một kẻ ngu “Cái gì nhớ rõ với không nhớ rõ, nhà chúng tôi chỉ có hai người tôi và Chi Chi. Tôi nhớ được Chi Chi, ngày hôm qua cô ấy còn mặc một cái váy đỏ.”

“...... Anh trước hết dưỡng bệnh đi, dưỡng bệnh xong tôi sẽ dẫn anh đi gặp cô ấy.” Mặt của Kỷ Lâm xụ xuống, bộ dáng vô cùng nghiêm túc.

“Nhưng......”

“Không có nhưng nhị gì hết.” Kỷ Lâm lại làm mặt nghiêm túc “Anh muốn để bộ dáng này đi gặp em gái anh sao? Anh muốn để cho cô ấy lo lắng sao?”

“Cũng được.” Diệp Khung gãi gãi đầu, trên mặt lại nở một nụ cười cảm kích “Cám ơn anh. Vậy tôi sẽ nghe lời anh.” Dừng một lát lại do dự mở miệng nói: “Vậy anh có thể thay tôi chăm sóc cho Chi Chi không? Buổi sáng nấu cho cô ấy một cái trứng gà, phải giúp cô tết một cái đuôi sam thật nhỏ mới có thể đưa cô đi học, còn có......”

Anh dong dài mà nói một đống chuyện, nhắc tới em gái nhỏ của mình thì khuôn mặt của anh đều là kiêu ngạo, mở miệng một tiếng Chi Chi nhà chúng ta, tình cảm yêu thương không lời nào có thể miêu tả được.

Kỷ Lâm nhìn thế nào cũng thấy rất kỳ cục, thật khó khăn mới lừa được Diệp Khung đi ngủ, rồi mới đi ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại.

“Từ khi tỉnh lại đều như vậy, trừ Diệp Chi ra thì cái gì cũng không nhớ, hơn nữa suy nghĩ chỉ dừng lại lúc Diệp Chi lên năm thứ hai tiểu học.” Kỷ Lãng buông tay, con người đen nhánh trầm tĩnh quét một vòng trên người em trai, trầm ngâm nói: “Thật ra thì...... Như vậy cũng bớt đi không ít phiền toái.”

Kỷ Lâm trầm mặc không lên tiếng, anh tự tay lấy ra một điếu thuốc ở trong túi đốt lên hít một hơi, phun ra khói trong miệng thành hình vòng tròn, lúc này mới nói: “Người sống là tốt rồi.”

Anh không kiềm được quay đầu lại liếc mắt nhìn về phía phòng bệnh, đứng ở đầu hành lang trống rỗng nhìn xuống cuối đường đen ngòm giống như một con mãnh thú đang há mồm thật lớn, trong chớp mắt có thể nuốt chửng người ta.

Số lần anh và Diệp Khung tiếp xúc cũng không nhiều, sau lại nghe từ trong miệng Úc Lương Tranh nói rất nhiều về chuyện về anh. Không phải là nhân vật vĩ đại gì, không thể dậm chân một cái làm cho thành phố C rung chuyển, nhưng cũng không phải là người yếu thế. Vừa nhắc tới Diệp Khung, mọi người trên giang hồ sẽ tôn xưng một tiếng Anh Diệp.

Không ai nói anh ta không tốt. Vô cùng nghĩa khí, chiếu cố anh em, cũng không độc chiếm tiền bạc...... Từ nhỏ anh ta đã có một sự hấp dẫn siêu phàm khiến một nhóm người cam tâm tình nguyện đi theo anh, đem tính mạng của mình giao vào tay anh ta.

Anh ta làm việc tàn nhẫn và dứt khoát, mọi chuyện đều xử lý ngay tuyệt đối không dài dòng dây dưa. Giống như lần này, một khi thấy rõ người nhà họ Lý không có ý tốt với anh ta, lập tức hợp tác với mình cùng đối phó với người nhà họ Lý, vốn mọi việc đều thuận lợi trôi chảy, không ngờ vào lúc mấu chốt nhất thì anh ta bị một thủ hạ phản bội, chính vì thế nên mới khiến Diệp Khung bị thương nặng như vậy.

Kỷ Lâm trừng mắt, anh nhớ Diệp Khung có nói, anh xem thường nhất chính lúc bản thân còn nhỏ vô cùng yếu đuối, không phải là một người đàn ông rắn rỏi như một tòa tháp vững chãi.

Nhưng bây giờ Kỷ Lâm nhớ tới nụ cười xán lạn mới vừa xuất hiện trên mặt của anh ta. Đúng là thiên lý luân hồi, sau sự cố lần này cuộc sống của Diệp Khung lại trở về con số 0, anh ta mất đi tất cả những thứ đã từng làm cho anh ta kiêu ngạo, biến anh thành loại người mà anh ta từng khinh bỉ nhất.

Không biết nếu sau này anh ta khôi phục như cũ, thì sẽ đối mặt với bản thân như thế nào.

Vậy đây cũng coi như là một báo ứng, thời gian của tất cả mọi người bên cạnh đều tiến về phía trước, chỉ mình anh ta lui về phía sau mấy chục năm, không chỉ không theo kịp bước đi của người khác mà ngày qua ngày, năm qua năm, còn có thể bị người khác bỏ rơi càng ngày càng xa......

“Nghĩ gì thế?” Kỷ Lãng dừng bước quay đầu lại nhìn em trai, lông mày cau lại “Đi nhanh lên, kì kèo mè nheo giống kiểu gì vậy.”

Ngừng một lát, chợt nghĩ đến gần đây đời sống tình cảm của em trai vô cùng không thuận lợi, không thể quá kích thích em ấy nên có chút hối hận. Do dự một lát lại vụng về an ủi: “Chú nhịn thêm chút nữa, qua trận này, anh sẽ giúp chú đoạt lại người ta.”

Đoạt? Tác phong thổ phỉ của anh trai anh vẫn trước sau như một. Kỷ Lâm giật giật khóe miệng “Thôi đi, Chi Chi không thích cường thế mạnh bạo đâu.”

Không thích cường thế? Kỷ Lãng khẽ cau lông mày lại, không đúng, anh nhớ anh đã từng tìm kiếm trên Baidu (*tương tự google) về những thứ con gái thích nhất, điều thứ nhất hình như là thích người đàn ông cường thế gì đó......

Mình không nhớ lầm...... Chứ? Kỷ Lãng vừa nhớ lại, vừa móc điện thoại di động ra.

Con gái có thích người đàn ông mạnh bạo không?

Người qua đường: Thích..... Đẩy người ta ra giường sau đó hiếp dâm và vân vân, thật sự là quá phấn khích. Ha…Ha…

Thân thể kiều diễm: Ép thích sao. Gào khóc, LS nói thật sự là quá phấn khích.

Phong Tiêu Tiêu: Thích. LZ không nên khinh suất, lên đi.

............

Quả nhiên, mình đúng. Kỷ Lãng ho một tiếng, len lén đưa màn hình di động cho Kỷ Lâm xem. Xem đi, em trai, anh sẽ dạy cho em phương pháp theo đuổi con gái. Mau đến xem đi. 

Trong đầu Kỷ Lâm bây giờ đều suy nghĩ về Diệp Chi, sao có thể nhìn thấy sự mờ ám của anh trai được. Kỷ Lãng giơ tay ra nhưng Kỷ Lâm cũng không nhìn anh một cái.

Aizzz, thôi bỏ đi, Kỷ Lãng thu tay về, em trai trời sinh đã ngu ngốc, có sẵn kinh nghiệm cũng không biết học. Vẫn là người anh này ra tay tính toán cho vậy, chờ chuyện này kết thúc thì ưu tiên đoạt Diệp Chi hay là Hoàn Tử trước đây? Đây là một vấn đề, phải suy nghĩ thật kỹ......

Từ sau khi tỉnh lại thì Diệp Khung vẫn là dáng vẻ đó, Kỷ Lâm đợi mấy ngày, tìm rất nhiều bác sĩ uy tính giúp anh kiểm tra tới kiểm tra lui, kết quả đều nói đầu óc anh ta không có vấn đề nào cả, vết thương trên người vô cùng nghiêm trọng nhưng chỉ cẩn thận chăm sóc một thời gian sẽ tốt lên.

Đầu óc không có vấn đề tại sao lại biến thành như vậy? Kỷ Lâm không hiểu nổi, những bác sĩ kia kiểm tra không ra. Nên mỗi ngày Kỷ Lâm chỉ có thể nhắm mắt đến phòng bệnh của Diệp Khung, nhìn ánh mắt mong chờ của anh ấy, vừa chà xát da gà nổi lên, vừa soạn bậy chuyện của Diệp Chi.

“Chi Chi...... Khụ khụ, hôm nay đi học được tặng một bó hoa hồng rất đẹp.”

“Chi Chi, lớp của cô ấy có một nam sinh bị kiến cắn sưng cái mông. Cái gì? Không có, không có, Chi Chi không thấy cái mông của cậu ấy......”

“Chi Chi, hôm nay học truyện cổ của Grim......”

Những điều như thế này mỗi ngày đều không giống nhau. Mỗi lần đi đến phòng bệnh của Diệp Khung, Kỷ Lâm ói máu một lần, tuy bị Diệp Khung quấy nhiễu như vậy, vẫn nhói đau trong lòng nhưng thực ra đã dễ chịu hơn nhiều.

Trời gần tối, Kỷ Lâm tan việc về nhà. Vụ án của Diệp Khung đã điều tra kha khá rồi, chứng cớ người nhà họ Lý tham dự cũng đã bị anh nắm giữ ở trong tay, Lý Khoan lần này bất luận thế nào cũng chạy không thoát số mạng bị cách chức.

Nhưng điều này cũng không phải là toàn bộ, tiếp theo điều anh muốn làm là ‘rửa sạch’ cho Diệp Khung. Thật ra thì Diệp Khung đúng là không có làm gì, ngược lại Diệp Khung còn giúp anh không ít việc, nếu không phải bởi vì thân phận của Diệp Khung, anh có lẽ còn có thể giúp anh ta xin một cái bằng khen nữa.

Tin nhắn báo tới được vài giây, Kỷ Lâm vừa đúng cầm điện thoại di động xem giờ, tin nhắn của Diệp Chi đập vào mắt anh, khiến Kỷ Lâm vì chuyện sắp kết thúc mà trở nên nhẹ nhàng, lòng trong nháy mắt hạ xuống mức thấp nhất.

Chia tay đi, anh không cần nói gì nữa, cũng không cần kéo dài thêm nữa. Anh yên tâm, anh vẫn là ba của Hoàn Tử, điều này vĩnh viễn không thay đổi, về sau anh có thể đến thăm đứa bé bất kỳ lúc nào.

Ngắn ngủn mấy câu nhưng từng chữ như kim nhọn hung hăng đâm vào lòng của Kỷ Lâm, đâm anh đến khi máu thịt be bét, đầm đìa máu tươi.

Anh nắm thật chặt điện thoại, ánh mắt lạnh lẽo âm trầm, lửa giận nơi đáy mắt cũng dâng lên muốn tràn ra ngoài.

Anh vẫn tự nói với mình phải nhịn, chờ chuyện này giải quyết xong xuôi, anh sẽ đi tìm cô, nói tất cả mọi chuyện cho cô biết, không phải anh không cần cô nữa mà anh muốn cả đời đều ở cùng với cô, mới tạm thời đẩy cô ra.

Mà bây giờ, bọn anh đã không kịp nữa rồi. Anh có thể chịu được cô đối với anh lạnh nhạt, trợn mắt nhìn, nhưng không nhịn được cô với anh vạch rõ quan hệ.

Kỷ Lâm ném điện thoại di động lên ghế salon, áo khoác cũng không mặc chạy ra ngoài.

“Chú đi đâu vậy?” Mặt Kỷ Lãng lạnh lùng ngăn ở trước mặt anh, ánh mắt như dao sắc bén.

“Anh, đừng cản em.” Đáy mắt Kỷ Lâm đỏ ngầu như muốn nhỏ ra máu, hơi thở của anh dần dần nặng, trên khuôn mặt đều là rối rắm khổ sở “Đã kết thúc, anh để cho em nói cho cô ấy biết, em......”

“Quay trở lại cho anh.” Kỷ Lãng cắt đứt lời của anh, đưa tay giữ cổ tay Kỷ Lâm thật chặt, giọng nói lạnh như băng trong ngày mùa đông “Kỷ Lâm, anh không có tính nhẫn nại cùng em náo loạn đâu.”

“Em náo loạn?” Kỷ Lâm khẽ uốn éo cổ tay rồi hất tay Kỷ Lãng ra, tay nắm chặt thành quả đấm vô cùng tức giận đánh vào bụng của Kỷ Lãng “Vợ của em cũng đã bỏ theo người khác, anh ở đây nói em náo loạn.”

Huyệt thái dương của anh phập phồng, bắp thịt trên mặt vì vô cùng tức giận mà không ngừng lay động, hung hăng nhìn Kỷ Lãng “Hôm nay ai cũng đừng cản em.”

“Em dám đánh anh.” Kỷ Lãng dễ dàng đón lấy quả đấm của Kỷ Lâm, nhấc chân đá một cái vào bụng của Kỷ Lâm, lạnh lùng nói “Kỷ Lâm, bàn về điều tra anh không bằng em, nhưng muốn cùng anh so quả đấm thì em còn kém xa lắm.”

Đầu óc Kỷ Lâm vì tức giận mà u mê nên đâu cần biết đối thủ của anh là ai. Anh bị Kỷ Lãng đạp một cái lảo đảo té xuống nửa quỳ trên sàn nhà. Đạp một cái rồi nhưng Kỷ Lãng vẫn cảm thấy chưa hết giận, lại đạp lên lưng anh một cái nữa “Cút về phòng của em cho anh, anh......”

Anh còn chưa nói hết đã cảm thấy trước mắt đột nhiên hoa lên, dù Kỷ Lãng phản ứng hơn người nhưng lần này cũng không tránh thoát bị Kỷ Lâm lôi cổ chân, đầu gối bị giựt mạnh, cả cơ thể ngã soài trên sàn nhà.

“Kỷ Lãng, mặc dù em đánh không lại anh, nhưng em lại có tốc độ nhanh nhất để phân tích được nhược điểm từng tư thế của anh.” Kỷ Lâm đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Kỷ Lãng “Anh còn muốn ngăn em, anh tới đây. Hôm này dù bị anh đánh đến chết, em cũng phải đi.”

Anh cúi đầu nhìn Kỷ Lãng, trong mắt không sóng không gió bình tĩnh giống như biển rộng trước bão táp.

Kỷ Lãng bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh mấy giây rồi che mặt, hét to “Cút đi.”

Anh vừa dứt lời thì trong nháy mắt Kỷ Lãng đã nghe tiếng mở cửa, anh duy trì một tư thế nằm ở trên sàn nhà không động đậy. Hồi lâu, trong phòng yên lặng bỗng vang lên giọng nói tức giận của anh “Đclmm. Bị em trai quật ngã. Thật là mất mặt.”

_________________

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi