ĐOÀN TRƯỞNG Ở TRÊN CAO

Tiền Thanh nhận được tin đó của Diệp Chi thì vui mừng từ trên ghế nhảy lên, còn thiếu vỗ tay nhảy múa nữa thôi. Nhưng một giây sau anh lại nhanh chóng ngồi xuống ghế, động tác nhanh chóng đăng một trạng thái trên weibo (*tương tự facebook).

Tiền Sinh Tiền: Nói cho mọi người một tin tức tốt. Sắp tới Kỳ Lạc Vô Hối sẽ đến thành phố D ký tặng sách. Thời gian cụ thể còn chưa quyết định nhưng sẽ đưa tin ngay khi quyết định ngày tháng, mọi người vui không? Kỳ Lạc Vô Hối

Anh vừa đăng trạng thái thì như một viên đá làm gợn hàng ngàn tầng sóng, sóng lớn vô cùng mãnh liệt, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn phía dưới còn có một nhóm người kích động gào khóc, không dám tin đây là sự thật.

Kỳ Lạc Vô Hối viết văn đã sáu năm, chưa từng tiết lộ ra một chút tin tức nào của bản thân, ngay cả Weibo sắp tới mới xài, các độc giả đều cảm thấy văn của Kỳ Lạc rất hay nhưng một chút tin tức của đại nhân nhà bọn họ cũng không hề biết.

Bọn họ không ôm hy vọng Kỳ Lạc Vô Hối lộ diện, Tiền Thanh bỗng tuồn ra tin tức này làm các độc giả vô cùng kích động. Thậm chí có nhiều người canh chừng Weibo của Diệp Chi, một phút vô một lần, chờ đợi cô trả lời.

Kết quả Diệp Chi chưa trả lời thì nhận được hồi đáp của Mạnh Trường Thụy.

Weibo của Tiền Thanh chỉ mới đăng bài mấy phút thì Mạnh Trường Thụy đã đăng lên Weibo của anh, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn chẳng những khẳng định tin tức của Tiền Thanh hoàn toàn chính xác mà còn nói ngày Kỳ Lạc Vô Hối ký tặng sách anh cũng đi, nhưng chỉ đơn thuần là ủng hộ Kỳ Lạc Vô Hối, anh sẽ không ký tặng.

Weibo của Mạnh Trường Thụy bỗng ào ào nhiều lượt trả lời, các độc giả rối rít nghị luận ở phía dưới trạng thái weibo của anh, có phải Kỳ Lạc Vô Hối và Tiêu Bất Ly Mạnh ở cùng một chỗ hay không, cho nên Mạnh đại thần mới có thể làm như vậy.

Dù sao lúc trước Mạnh Trường Thụy có thổ lộ với cô trên weibo, nhưng bỗng nhiên nhảy ra một người tự xưng là bạn trai của Kỳ Lạc Vô Hối, hơn nữa Kỳ Lạc Vô Hối cũng không trả lời. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Sau đó Mạnh Trường Thụy nói bị thất tình, các độc giả vì tránh để Mạnh Trường Thụy buồn nên mới không có bàn luận về chuyện này.

Hôm nay Mạnh Trường Thụy đăng trạng thái trên weibo, đời sống tình cảm của hai đại thần lại bị lật ra để nói. Không ít độc giả cũng nói ngày đó dù không mua sách nhưng cũng muốn đi xem gian tình của hai đại thần.

Tiền Thanh làm việc hiệu suất rất cao, rất nhanh đã lên kế hoạch định ngày giờ để Diệp Chi ký tặng sách, cũng đã công bố trên weibo. Hơn nữa đã đặt trước phòng ở khách sạn, chỉ chờ Diệp Chi đến.

Diệp Chi đến thành phố D vào thứ sáu, Hoàn Tử không được nghỉ, hơn nữa ký tặng sách bận bịu lộn xộn, Diệp Chi sợ sức khỏe của con trai chịu không nổi nên không mang cậu theo.

Cũng may Hoàn Tử không khóc náo loạn đòi đi, ôm sách thám hiểm mẹ mới mua cho cậu rồi ngoan ngoãn gật đầu tỏ vẻ cậu sẽ nghe lời ông bà ngoại để mẹ yên tâm ra ngoài.

Ngày ký tặng sách là thứ bảy, vì Mạnh Trường Thụy chỉ có tác dụng làm nền cho nên anh không đi cùng Diệp Chi đến thành phố D, mà đến sau cô một ngày.

Tiền Thanh đã gặp Mạnh Trường Thụy, lần trước Mạnh Trường Thụy tổ chức ký tặng sách cũng do anh ta tổ chức, nếu Mạnh Trường Thụy và Diệp Chi cùng đi, vậy anh không cần tốn sức cũng có thể nhận ra bọn họ.

Nhưng Mạnh Trường Thụy đến chậm một ngày, Tiền Thanh muốn bứt tóc, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm người đi ra từ cửa đón khách, trong lòng liên tục phán đoán.

Gặp phải ánh sáng sẽ chết...... Kỳ Lạc Vô Hối nhất định không xinh đẹp. Hơn nữa cô chỉ tới ký tặng sách, chắc chắn không mang quá nhiều đồ. Ừ...... Còn nữa, người viết văn thì da đều không đẹp, thậm chí mắt có thể có quầng thâm......

Được. Ánh mắt của Tiền Thanh khóa chặt trên người những cô gái tiều tụy khác thường, cầm bảng ghi tên quơ quơ trước mặt người đó, thật khó khăn mới chen người đến trước mặt người kia,. vừa định gọi thì nghe phía sau có một giọng nói của phái nữ “Tiền Thanh? Biên tập Tiền?”

Dừng? Đoán sai rồi? Tiền Thanh nghi ngờ quay đầu lại.

“Xin hỏi anh có phải là biên tập Tiền hay không? Tôi là Diệp Chi, cũng chính là Kỳ Lạc Vô Hối.” Diệp Chi đi tới trước mặt Tiền Thanh, khẽ mỉm cười đưa tay ra trước mặt anh.

Phản ứng đầu tiên của Tiền Thanh là Kỳ Lạc Vô Hối tìm người thế thân.

Cô gái trước mặt vóc người cao gầy, trên mặt có trang điểm nhẹ, mặc một cái áo khoác ngoài màu vàng nhạt,. hợp với thắt lưng màu đen và giày boot cao cổ, càng lộ vẻ xinh đẹp, môi hồng răng trắng, quả thật hấp dẫn hơn phân nửa ánh mắt của người ở trên sân bay.

Cái này gọi là gặp ánh sáng sẽ chết? Tiền Thanh ngơ ngác nắm tay với Diệp Chi, cho đến khi Diệp Chi thúc giục anh đi mới phục hồi lại tinh thần, không dám tin lại hỏi một lần nữa “Cô là Kỳ Lạc Vô Hối?”

“Đúng.”

“Không phải cô gặp ánh sáng sẽ chết sao?” Tiền Thanh căm giận, chỉ có cảm giác mình bị đùa giỡn thật thê thảm, còn nói trước khắp nơi tìm thợ trang điểm cho Diệp Chi, quả thật là tự mình làm cho mình ngu xuẩn.

“Ừ, mắt tôi không được tốt, gặp ánh sáng sẽ chảy nước mắt cho nên gặp ánh sáng thì chết.” Diệp Chi hé mắt, nhẹ nhàng trả lời.

Nhìn nét mặt cười như không cười của Diệp Chi, Tiền Thanh thiếu chút nữa vỗ ngực liên tục. Quả nhiên là tác giả viết truyện ngược luyến tình thâm, vừa xuống máy bay đã ngược mình rồi.

Mặc dù ở trên mạng Tiền Thanh nhìn không đáng tin, nhưng thực tế hiệu suất làm việc thuộc hạng nhất, sắp xếp chỗ ở cho Diệp Chi thật tốt tại khách sạn rồi báo lịch trình đi ký tặng sách cho cô, lại còn phải chú ý động tĩnh bên ngoài, rồi mới rời khỏi khách sạn để cho cô nghỉ ngơi.

Cũng chỉ ngồi hai giờ máy bay nên Diệp Chi cũng không thấy mệt mỏi, trong khách sạn nhàn rỗi nhàm chán nên lấy máy tính ra lướt web.

Cô đồng ý chuyện ký tặng sách với Tiền Thanh không phải vì lượng tiêu thụ của sách mới, cũng không phải vì muốn xuất hiện trước các độc giả mà vì né tránh Kỷ Lâm.

Sai khi xác nhận anh trai không có việc gì, trong lòng Diệp Chi đã giảm bớt áp lực, thay vào đó là trống rỗng và mâu thuẫn.

Diệp Chi cũng không phải loại người cầm lên được bỏ xuống được. Mặc dù ngoài miệng nói rất tốt, có thể nói bất kỳ điều gì cũng được nhưng trên thực tế, cô không có cách gì bỏ đi tình cảm giữa bản thân với Kỷ Lâm.

Nhưng lúc anh của cô gặp chuyện không may trong lúc làm việc thì Kỷ Lâm lại làm thương tổn cô. Cho nên ngay cả trong lòng có điều hoài nghi và mọi chuyện chưa có rõ ràng thì cô vẫn không có cách gì mở rộng lòng lần nữa với Kỷ Lâm.

Nhưng Kỷ Lâm sẽ giả bộ đáng thương, giả bộ uất ức, cô nhìn thấy anh như vậy sẽ mềm lòng, không kiềm được lòng đưa tay vuốt ve mặt anh, an ủi anh. Không chỉ như thế, anh còn có thể khoe mẽ trước mặt mẹ của cô, hoàn toàn kéo mẹ cô về phe của anh cùng đối phó với cô, làm cho cô không có chỗ trốn.

Cho nên Diệp Chi độc ác và dứt khoát đồng ý Tiền Thanh.

Thành phố D và thành phố C cách nhau rất xa, cô tới đây đi dạo mấy ngày, coi như giải sầu, chờ làm rõ mọi chuyện rồi mới gặp Kỷ Lâm.

Diệp Chi mở weibo ra, kết quả xém bị hàng ngàn bình luận làm cho nghẹt thở mà chết. Mở ra nhìn thì chuyện tình ký tặng sách chiếm một nửa, một nửa kia đều hỏi có phải cô và Mạnh Trường Thụy yêu nhau hay không.

Vớ vẩn. Cô và Mạnh Trường Thụy đã nói rõ ràng, đâu còn quan hệ gì. Diệp Chi nghiêm mặt đóng weibo, tắt máy vi tính, nhắm mắt làm ngơ rồi đi xuống lầu tìm cái gì ăn.

Bởi vậy nên không thấy xen lẫn trong một đống bình luận hỗn loạn có một dòng:

Song Mộc Vi Lâm: Vợ yêu chờ anh. Anh sẽ lập tức đến thành phố D gặp em. @ Kỳ Lạc Vô Hối

Chuyện nhà họ Lý cũng đã làm xong, Kỷ Lâm vẫn còn lấy cớ sắp xếp lại mọi chuyện không chịu về bộ đội để có thể thêm chút thời gian gặp Diệp Chi.

Vững chắc lòng dân mới yên bình nước nhà, trước tiên phải dụ dỗ vợ rồi mới trở về bộ đội làm chuyện lớn. Đoàn trưởng Kỷ lên kế hoạch vô cùng tốt đẹp, nhất là đang xem trên tin tức thấy Lý Khoan bị điều tra thì tâm tình rất tốt, đặt điều khiển ti vi xuống lái xe chạy tới nhà họ Diệp.

Kết quả biết được Diệp Chi đã đi thành phố D ký tặng sách rồi.

Ký tặng sách? Sao sớm không làm muộn không làm, cố tình làm lúc này? Mắt hồ ly của Kỷ Lâm híp lại rồi mở weibo trên điện thoại di động ra, kết quả thấy nổi trội hơn hết là những bình luận nói Mạnh Trường Thụy và Chi Chi nhà anh ở chung một chỗ.

Hơn nữa còn có rất nhiều fan cuồng của Mạnh Trường Thụy bình luận phía dưới weibo của anh, nói anh không xứng với Kỳ Lạc Vô Hối, còn nói anh sớm chia tay nhường chỗ cho Mạnh đại thần nhà bọn họ.

Đây quả thực là ngược đời mà. Lửa giận trong lòng Kỷ Lâm từ từ tăng lên, về đến nhà cởi thường phục ra, thay đổi quân phục chạy thẳng tới phi trường, thuận tiện lên weibo đăng trạng thái bày tỏ quyết tâm vượt nghìn dặm để đến bên vợ yêu.

Lúc Kỷ Lâm đến nơi ký tặng sách thì buổi ký tặng sách còn chưa bắt đầu, nhưng ở đó cũng đã có rất nhiều người, nhốn nha nhốn nháo chen chúc ở trước mặt chờ chủ nhiệm phụ trách đứng ra nói bắt đầu.

Trong nhiều người như vậy, Kỷ Lâm liếc mắt đã thấy ngay Diệp Chi đang ngồi cạnh áp-phích phía đối diện, hình như cô đang cùng Mạnh Trường Thụy thảo luận cái gì, cầm bút viết chữ vẽ tranh trên giấy, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu cười cười với anh ta, ánh mắt nhu hòa trong suốt.

Địa điểm ký tặng sớm đã có rất nhiều người ái mộ nhanh chóng chụp hình, Kỷ Lâm thậm chí còn nghe được bọn họ kích động bàn luận:

“Kỳ Tử đại nhân thật đẹp. Gào khóc, quả nhiên là nữ thần.”

“Ngồi cũng Mạnh đại thần thật xứng đôi. Quả thực là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.”

“Mẹ nó. Thật đúng là hợp ý mà, Kỳ Lạc Vô Hối là mỹ nữ, anh em nhanh đến đây, nhanh chụp hình họ làm thành một poster dán lên tường đi.”

............

Kỷ Lâm càng nghe mặt càng đen mặt, thật hận không thể lấy hết toàn bộ điện thoại của bọn họ, vứt hết xuống đất, đạp vỡ hết. Nhưng anh không phải là người lỗ mãng, hít sâu một hơi đè xuống tất cả cảm xúc không ngừng dâng lên trong lòng, sửa sang lại quân phục cho phẳng phiu, bày ra bộ dáng lẳng lặng bình thản, vạch đám người trước mặt đi lên trên.

Anh mặc toàn thân bộ quân phục màu xanh lá cây, bộ dáng tuấn tú lạnh lùng, li quần thẳng tắp, thân hình cao to, tinh thần sáng láng, trong một đám người rụt cổ lại tới ký tặng sách thì nổi bật hẳn giữa đám người ái mộ.

“Aizzz… Anh lính.” Một cô gái kéo tay áo cô bạn thân, nhỏ giọng thét chói tai “Rất đẹp trai.. Mau chụp hình.”

“A.... Anh lính. Anh lính đó cũng là người ái mộ của Kỳ Tử đại nhân? A...... Thích đọc truyện về quân nhân. Chắc là mình đang nằm mơ, mau đánh cho mình tỉnh đi.”

“Đừng có lải nhải…Anh lính đó quả thực đẹp trai ngất ngây.”

Diệp Chi cảm thấy mọi người bỗng chợt trở nên huyên náo, ngay cả Mạnh Trường Thụy nói ngay bên cạnh cô cũng nghe không rõ, không nhịn được ngẩng đầu nhìn, không ngờ nhìn thấy thì sợ ngây người.

Kỷ Lâm tại sao lại ở chỗ này? Anh sao lại tới đây? Trong lòng Diệp Chi bối rối thiếu chút nữa thét chói tai. Thật khó khăn mới trấn định lại, vừa định mở miệng hỏi anh thế nào lại đến đây đã cảm thấy hoa mắt. Lúc cô nhìn chăm chú thì Kỷ Lâm đã nhanh chóng đến bên cạnh cô, rồi Diệp Chi đã trải qua một chuyện ở ngay trước con mắt mọi người, chuyện mà cả đời này cô rất muốn quên.

Một tay Kỷ Lâm giữ ót của cô, một tay ôm hông của cô, khi cô còn chưa kịp phản ứng đã gọi cô một tiếng ‘Vợ yêu’ sau đó liền đặt môi nóng bỏng của mình lên môi mềm mại của cô.

Tiếng thét chói tai bỗng nổi lên khắp bốn phía, tiếng chụp hình ‘Tách…Tách’ không ngừng, Tiền Thanh không nhịn được ngẩng đầu liếc nhìn, kết quả đã bị hình ảnh đó làm cho mù mắt, ánh mắt xoay qua Mạnh Trường Thụy thì chợt dừng lại.

Đủ vẻ ngạc nhiên, kích động hay tức giận, nét mặt Mạnh đại thần như thể vừa nuốt phải một con ruồi.

Biên tập Tiền yên lặng lấy điện thoại di động ra chụp ngay nét mặt này của Mạnh Trường Thụy, đây chính là nét mặt đau đớn trong truyền thuyết. Mạnh đại thần thật đáng thương.

Tấm hình này dùng để thúc giục bản thảo là tốt nhất. Tiền Thanh cười vui vẻ cất điện thoại đi, tấm hình này ở trong tay mình thì việc thúc giục bản thảo không cần phải lo. Mình quả là cơ trí hơn người…Ha…Ha…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi