ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Hai giờ khuya Cố Lan San mới tỉnh lại.

Cô cảm giác dường như mình ngủ lâu lắm rồi, nhưng cô lại cảm thấy hình như có cái gì đó không bình thường.

Nhất thời cô không nghĩ ra rốt cuộc là khác thường ở chỗ nào.

Cô trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng quen thuộc trong phòng, sau đó liền quay đầu thì thấy Thịnh Thế đang ôm chặt mình ngủ, đáy lòng cô không khỏi yên ổn hơn nhiều, lập tức nhích sát lại gần ngực Thịnh Thế.

Thịnh Thế vốn ngủ không say bị hành động của Cố Lan San làm tỉnh giấc, anh liền lật người chắn trước mặt cô giơ tay lên sờ soạng mặt cô: “Sở Sở, có cảm thấy chỗ nào khó chịu không?”

Cố Lan San lắc đầu một cái.

Lúc này Thịnh Thế mới bình tĩnh lại hỏi: “Có đói bụng không? Giờ anh đi lấy chút đồ ăn tới cho em nhé?”

Cố Lan San lại lắc đầu.

Thịnh Thế suy nghĩ một lát vẫn vén chăn lên đi xuống lầu lấy thức ăn cho phụ nữ có thai mà sớm đã có người chuẩn bị ở trong phòng bếp rồi bưng lên. Truyện chỉ post bên diễn đàn lequyydon

Cố Lan San vốn không cảm giác đói nhưng lúc nghe thấy mùi cơm lại thật sự có ý muốn ăn, dưới sự thân thiết chăm sóc của Thịnh Thế cô ăn no căng bụng.

Thịnh Thế dọn dẹp đồ ăn rồi mang nước cho Cố Lan San súc miệng, sau đó lại bò lên giường ôm chặt Cố Lan San vào trong ngực.

Cố Lan San ăn uống no đủ dính sát vào ngực Thịnh Thế, trong đầu hình như hiện lên từng chút từng chút chuyện vừa trải qua, cô chợt nghĩ tới mình đang rửa tay trong toilet ở siêu thị thì đột nhiên bị người ta che miệng mất ý thức, đáy lòng cô lập tức cả kinh liền giơ tay lên sờ bụng mình, cô không cảm giác có bất kỳ thứ gì khác thường nhưng đáy lòng vẫn vô cùng lo lắng. Cô giơ tay lên nắm chặt cánh tay Thịnh Thế, chưa bắt đầu nói chuyện hốc mắt đã đỏ lên trước: “Nhị Thập… Có phải em bị bắt cóc không hả?”

Thịnh Thế lập tức ôm Cố Lan San vào trong ngực, giơ tay vỗ nhè nhẹ phía sau lưng cô, hạ thấp giọng dụ dỗ cô: “Chuyện qua rồi, không có việc gì.”

“Đứa bé thì sao?” Cố Lan San quan tâm nhất chính là vấn đề này.

“Bảo bối cũng rất khỏe….” Thịnh Thế giơ tay sờ đầu Cố Lan San, “Bác sĩ kiểm tra cho em nói chúng không bị ảnh hưởng gì, còn em cũng không sao, chỉ là bị người ta gây mê mà thôi, chúng nó vẫn còn trong bụng em.”

“Có thật không?”

“Thật.” Thịnh Thế lại hung hăng ôm chặt Cố Lan San: “Chuyện gì cũng qua rồi, đừng sợ, ngoan, ngủ đi nào.”

Không biết có phải Thịnh Thế ôm có tác dụng hay không Cố Lan San thật sự không căng thẳng nữa, cô vùi vào trong ngực Thịnh Thế ngoan ngoãn “Vâng” một tiếng rồi nằm im.

Tay Thịnh Thế vẫn vỗ nhẹ nhàng sau lưng Cố Lan San, anh cảm giác cơ thể người phụ nữ trong ngực dần thả lỏng, trái tim cùng từng chút từng chút hết căng thẳng.

Thật ra thì Thịnh Thế vừa nghĩ tới Cố Lan San bị người ta bắt cóc ngay dưới mí mắt mình, cả người rất đau đớn.

Nhưng cũng may bây giờ Cố Lan San không bị hù dọa ảnh hưởng tới thân thể.

Thịnh Thế vốn ôm chặt Cố Lan San dần dần buông lỏng ra một chút, tìm tư thế thoải mái ôm cô chuẩn bị ngủ tiếp.

Nhưng Thịnh Thế vừa nhắm hai mắt lại Cố Lan San chợt khóc “Oa” lên

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi