ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Editor: Vạn Hoa Phi Vũ

Cố Lan San đứng ở một bên nhìn, không nhịn được tiến tới bên tai Thịnh Thế, nói thật nhỏ: "Em thấy Cầu Cầu đứng là một đứa trẻ tham tiền."

Thịnh Thế lại lắc đầu một cái, cảm giác con gái mình rất tốt đẹp: "Không, anh cảm thấy Cầu Cầu của chúng ta tương đối biết hàng, em xem con đi, chuyên môn chộp những thứ đắt tiền nhất."

...

...

Mọi người nói, con gái đúng là người tinh kiếp trước của cha.

Những lời này thật sự không giả.

Thịnh Thế cũng không phải là không yêu con trai Bì Bì, nhưng sau khi anh nhìn con gái Cầu Cầu, tình thương của cha dễ dàng tràn lan hơn.

Cho nên, sau khi bà Thịnh ôm Cầu Cầu khoe khoang đã đủ, liền không kịp chờ đợi nhận lấy Cầu Cầu đáng yêu, chạy về hướng bạn tốt trước mặt của mình.

Hạ Phồn Hoa hướng về phía Quý Lưu Niên ngồi ở chỗ đó châm chọc: "Tôi cảm thấy một năm này của chúng ta đều ở đây cho Nhị Thập tiền rồi, die’nd;an// l.eq/uyd.on thời gian trước mới vừa kết hôn, thời gian này thì cho đứa bé làm lễ đầy tháng, qua hai tháng nữa có phải lại muốn làm tiệc trăm ngày hay không?"

Vừa nói đắc ý xong, liền nhìn thấy Thịnh Thế ôm Cầu Cầu đi tới, Cầu Cầu ở trong ngực Thịnh Thế, cánh tay nhỏ giơ thật cao, bộ dáng rất hưng phấn, bắt được ai liền cười với người ta, trong miệng còn có rỏ dãi chảy xuống.

Hạ Phồn Hoa vội vàng ngậm miệng, đứng lên, đi tới trước mặt của Thịnh Thế, càng nhìn Cầu Cầu, anh càng thấy được đáng yêu, liền cười ha hả tán dương với Thịnh Thế: "Nhị Thập, chúc mừng nha!"

Quý Lưu Niên cũng đi theo sau, đi tới, khoát tay áo về phía Cầu Cầu: "Xin chào, Cầu Cầu, ba là cha nuôi của con."

Hạ Phồn Hoa muốn trêu chọc Cầu Cầu một chút, vừa vươn tay muốn chạm vào Cầu Cầu, Thịnh Thế liền xoay người, bảo vệ con gái minh ở trong ngực rất kỹ, trừng mắt liếc Hạ Phồn Hoa, rất bao che cho con mà nói: "Cậu chưa rửa tay, chưa khử độc, Cầu Cầu nhà chúng ta rất quý giá, nếu tay cậu không sạch sẽ, khiến Cầu Cầu của chúng ta ngã bệnh, cậu phụ trách nổi sao?"

Lần đầu tiên trong đời Hạ Phồn Hoa cảm thấy Thịnh Thế cực kỳ đáng đánh đòn, nhưng vẫn ngượng ngùng để cái tay chưa rửa xuống.

Thịnh Thế lại dương dương hả hê cản trở trước mặt Hạ Phồn Hoa, trai sờ nắn Cầu Cầu, phải sờ nắn Cầu Cầu, thậm chí còn cố ý giơ Cầu Cầu lên, khoe khoang cho Hạ Phồn Hoa nhìn.

...

...

Lễ đầy tháng của tiểu Bì và tiểu Cầu, Hàn Thành Trì cũng không xuất hiện, nhưng anh vẫn chuẩn bị trước quà tặng, để bà Hàn mang đến.

Lễ đầy tháng của tiểu Bì và tiểu Cầu, vẫn tổ chức ở khách sạn King’s Town như cũ, ngày nào đó Hàn Thành Trì còn lái xe đi ngang qua nơi đó, rất nhiều xe đều cố chen lách vào trong, hại anh tắc đường hơn nửa canh giờ.

Nghe nói, bãi đỗ xe ngầm của khách sạn King’s Town đã chật cứng, die]n/da;n l./e/quyd.on một bên bãi đỗ xe ngầm của câu lạc bộ thủ đô cũng đầy rồi, hai bên đường phố cũng đậu đầy   xe, ngay cả vài xe không tìm được chỗ đậu xe, cũng dừng lung tung ở ven đường.

Lúc Hàn Thành Trì đi ngang qua, còn cố ý nhìn phía ngoài xe một chút, phát hiện đại đa số đều là biển số quân khu.

Anh biết, những người này đều tới tham gia tiệc trăm ngày của tiểu Bì, tiểu Cầu.

Lúc anh đang đi ngang qua khách sạn King’s Town, có một cái chớp mắt do dự, muốn ngừng xe, vào xem một chút, xem dáng dấp của đứa bé mà Cố Lan San và Thịnh Thế như thế nào.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn không đi vào, ngược lại lái xe đi một chuyến đến tiệm bán hoa, sau đó đi ngoại ô công viên nhớ nhung, nhìn đứa bé của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi