ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Sau đó liền là một hồi đánh nhau lộn xộn.

Sau đó, lúc có người lấy đao đâm cô, có người đàn ông mặc sơ mi trắng chặn đao thay cô.

Cố Lan San lúc này đã không chút thương tổn thoát khỏi nguy hiểm, nhưng mà nhớ tới một màn như vậy, cô vẫn cảm thấy sợ hãi.

Cô cảm thấy chuyện kia giống như là trải qua một màn anh hùng cứu mỹ nhân, đẫm máu mà lại nhiệt huyết.

Cô ở trong đó là nữ chính, bị vai nam chủ không để ý mạng sống cứu vớt.

Cố Lan San lúc này mới trở lại bình thường, cô hỏi người hầu mới biết được, Hàn Thành Trì ở bệnh viện, Cố Ân Ân chăm sóc anh ta, cô không nói hai lời liền từ trên giường đứng lên, đi bệnh viện.

Hàn Thành Trì không thể sánh bằng Thịnh Thế, cho tới bây giờ đều là ôn nhuận như ngọc, ăn uống, chơi gái, đánh bài, đánh nhau, tán gái... mọi thứ đều không được, cho nên bị mấy tên côn đồ kia đánh thật sự thê thảm.

Cố Lan San đứng ở cửa phòng bệnh của Hàn Thành Trì, liền nghe được bên trong y tá nói với mẹ Hàn và Cố Ân Ân: “ Trên người Hàn thiếu gia miệng vết thương rất nhiều, có vết thương do tảng đá bén nhọn thương tổn, còn có vết đao, lại vẫn có một chút chấn thương bên trong, đoán chừng phải nghỉ ngơi điều dưỡng thật lâu mới có thể bắt đầu tốt.”

Cố Lan San đứng ở cửa, tất cả lực chú ý đều đã đặt ở trên hai chữ “ Vết đao” này.

Hàn Thành Trì vậy mà vì cô đã trúng một đao, đã trúng một đao a.... Có người vì cô đã trúng một đao a.....

Chuyện này ở trong tiểu thuyết là bình thường, tuy nhiên trong hiện thực, đây là một sự kiện làm cho bao nhiêu người kiêu hãnh mà lại cảm động!

Cố Lan San vào phòng bệnh, Cố Ân Ân nhìn thấy bộ dạng Cố Lan San mặt mũi bầm dập, lập tức hơi trách mắng vài phần nói: “San San, em như thế nào không ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, tới bệnh viện làm cái gì?”

Cố Lan San không nói gì, chỉ là sững sờ nhìn Hàn Thành Trì nằm trên giường bệnh, đáy mắt chứa nước mắt.

Hàn Thành Trì lúc này đã tỉnh, có thể bởi vì đau đớn, sắc mặt có chút tái nhợt, nhìn thấy đáy mắt Cố Lan San có nước mắt, lập tức nở nụ cười: “Lan San, em khóc cái gì, chúng ta không phải đều tốt à?”

Cố Lan San liền bắt đầu nghẹn ngào, một chữ cũng nói không nên lời, nước mắt liền chảy xuống rào rào, cô nghiêng đầu, đúng lúc nhìn thấy sơ mi trắng nhuốm máu ném trên sofa trong phòng bệnh, trên cổ áo thêu một chữ cái màu đen, là “C“. Cố Lan San nghĩ đến trước lúc mình hôn mê nhìn thấy trên sơ mi trắng có một chữ cái, nhất thời càng chắc chắn là Hàn Thành Trì cứu mình.

Trái tim nho nhỏ của Cố Lan San run rẩy nhẹ nhàng bắt đầu thay đổi như thế.

Vốn ở đáy lòng cô, Thịnh Thế tốt với cô nhất, sau đó là Hàn Thành Trì giống như anh trai, sau đó là Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa.

Nhưng vì việc này, nháy mắt liền trở thành Hàn Thành Trì, Thịnh Thê, Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa.

Từ đó về sau, Cố Lan San vốn không biết tình là vật gì, liền đem “Ân nhân cứu mạng” mình là Hàn Thành Trì hóa thành tâm tư thiếu nữ.

Mà “Ân nhân cứu mạng” chân chính lại ở trong bệnh viện quân khu đang cấp cứu, sống chết không rõ.

Thật ra lúc Thịnh Thế chạy qua cứu, Hàn Thành Trì đã hôn mê.

Năm anh họ Thịnh Thế không biết Thịnh Thế vì cái gì chạy gấp như thế, sợ gặp chuyện không may, liền định vị một chút vị trí Thịnh Thế đang ở.

Đợi cho lúc năm anh họ Thịnh Thế đến, liền thấy Thịnh Thế nằm trong vũng máu........

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi