ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Cố Lan San sốt ruột tìm điện thoại di động của mình, lại nghe được từ trên ban công của phòng ngủ, truyền đến một tiếng nói thiếu khiên nhẫn: “Chuyện gì cũng để cho tôi quyết định, vậy thì tôi bỏ tiền mời các ngươi làm gì hả?”

Thịnh Thế nói xong, lập tức răng rắc trực tiếp quẳng chiếc điện thoại đi, ném điện thoại di động lên trên ghế mây ở ban công, quay người lại, thì lập tức nhìn thấy Cố Lan San đã ngồi dậy, vốn khuôn mặt chứa đầy lạnh rét, nhưng trong nháy mắt lại là một mảnh yên tĩnh.

Thịnh Thế sáng chói, đạp bước chân, tao nhã ung dung đi tới, ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên qua ban công vào cửa sổ sát sàn nhà, tầng tầng đánh vào trên người của anh, khiến chung quanh anh nhuộm một tầng ánh sáng chói mắt, mặt mày của anh như tranh vẽ, cực kỳ đẹp mắt, Cố Lan San nhìn Thịnh Thế, có chút thất thần, mãi cho đến Thịnh Thế đi tới trước mặt cô, giơ tay lên, sờ sờ trán của cô: “Hạ sốt rồi.”

Cố Lan San mới hoàn hồn, vội vàng dời ánh mắt, tìm điện thoại di động của mình, nhìn đồng hồ, đã mười giờ rưỡi rồi, nghĩ thầm, xong rồi xong rồi, cô đã trễ nửa giờ rồi, lập tức muốn vén chăn lên để đi xuống giường, rửa mặt mặc quần áo đi làm.

Thịnh Thế chau mày lại, ngăn cản cô, giống như là anh đã biết rõ suy nghĩ trong lòng của cô vậy, giọng điệu ôn hòa nhẹ nhàng nói: “Bệnh vừa mới khỏi thôi, nghỉ ngơi một ngày đi, tôi đã xin công ty cho cô nghĩ rồi.”

Nói xong, không nói lời nào mà nhấn Cô Lan San trở về ở giường, tràn đầy khí thế, nhưng động tác lại dịu dàng.

Cố Lan San vừa mới hạ sốt, nên cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào, nghĩ đến dù sao Thịnh Thế cũng đã xin nghỉ rồi, thì cũng nên ngoan ngoãn nằm bất động ở trên giường thôi.

Thịnh Thế nhấn điện thoại ở bên cạnh, vừa mới kết nối được, anh lập tức trực tiếp dứt khoát ném một câu: “Bưng cháo lên đây.” Rồi sau đó, cắt đứt điện thoại, tùy ý ném vào đầu giường.

Người giúp việcở lầu dưới nhanh chóng bưng một bát cháo lên, Thịnh Thế cầm chén cháo: “Để cho tôi.”

Người giúp việc nhanh chóng rời đi, không quên đóng cửa phòng của phòng ngủ lại.

Thịnh Thế cầm cái muỗng, khuấy đều cháo, sau đó múc một muỗng, thử độ nóng một chút, cảm thấy nước một chút nóng, thì nhẹ nhàng thổi một hơi,rồi mới đưa đến bên môi của Cố Lan San.

Cố Lan San có chút không quen, nói: “Để tôi tự ăn.”

Đáy mắt Thịnh Thế thoáng hiện vẻ không vui, trực tiếp dùng cái muỗng cạy môi cô ra, đổ cháo vào.

Động tác của Thịnh Thế có chút thô lỗ, khiến Cố Lan San suýt nữa bị sặc, nhíu nhíu mày, thấy Thịnh Thế lại đưa tới một muỗng cháo, cô sợ anh sẽ làm như vừa rồi vậy, nên lập tức ngoan ngoãn mở miệng uống.

Lúc này mắt mày của Thịnh Thế mới giãn ra, động tác đút cháo, không nhanh không chậm.

Lúc này Cố Lan San, mới triệt triệt để nhớ tới chuyện tối qua mình đã bị phát sốt cao, dưới trạng thái nửa hôn mê nửa thanh tỉnh, mình bị một cây kim đâm vào, còn liên tục bị người đút thuốc đến hai lần, chắc hẳn người mớm thuốc cho cô là anh rồi......

Cô không nhịn được nâng mí mắt lên, nhìn Thịnh Thế.

Thịnh Thế đang rũ mi, anh vừa thổi vừa múc một muỗng cháo lên.

Ở trong trí nhớ cúa Cố Lan San, cho tới bây giờ khi làm chuyện gì thì Thịnh đều Thế rất thờ ơ, nhưng vào giờ phút này, chỉ là một muỗng cháo, thế nhưng anh lại cực kỳ nghiêm túc chuyên chú để thổi, mặt mày trong lúc đó, lộ ra sự quan tâm, Cố Lan San cảm nhận được đáy lòng mình có chút rung động, hô hấp nhỏ nhẹ có chút không ổn.

Thịnh Thế thổi một hồi, đáy lòng đã đoán được nhiệt độ một chút rồi, lập tức ngẩng đầu lên, Cố Lan San hốt hoảng rũ mi xuống, lông mi thật dài che đậy cảm xúc dưới đáy mắt của cô, mở to miệng, ngoan ngoãn ă cháo.

Anh chuyên chú đút cháo cho cô ăn, cô bối rối húp cháo, trong phòng ngủ rất yên tĩnh, nhưng không khí, lại dần dần thay đổi và có chút kỳ lạ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi