ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Thịnh Thế ở trong phòng tắm, trong lúc tắm lại có chút không yên lòng, anh không nghĩ ra rốt cuộc mình đã về đến nhà thế nào, cũng quên mất tối hôm qua mình và Cố Lan San cụ thể đã xảy ra chuyện gì, anh chỉ là nhớ mình rất tức giận, tức giận đến nỗi rất muốn bóp chết Cố Lan San, rồi lại sợ mình trở về nhà, thật không kềm chế được tức giận, mà phát giận với Cố Lan San, cho nên, vẫn lái xe vòng vòng trên đường phố Bắc Kinh, sao vòng vòng đến cuối cùng, lại vòng trở về nhà?

Đến khi buổi sáng... tỉnh lại, bên cạnh không có bóng dáng của Cố Lan San, tối ngày hôm qua anh lên cơn? Đuổi cô ra ngoài?

Thịnh Thế nhắm mắt lại, cố gắng suy nghĩ một chút, nhưng vẫn không nghĩ ra, đã cảm thấy có chút tâm phiền ý loạn, giơ tay lên, “Bang” một tiếng, hung hăng đóng chốt mở vòi nước, lấy một cái khăn lông, lau nước trên, bọc một khăn tắm, để tóc ướt liền đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng tắm, Thịnh Thế liền thấy được bóng dáng của Cố Lan San, bước chân của anh dừng lại một chút, Cố Lan San cũng vừa nghiêng đầu, thấy anh, liền lập tức đứng lên nhìn về phía anh mỉm cười: “Anh tỉnh rồi?”

Đầu tiên, Thịnh Thế hơi sửng sốt, cảm thấy Cố Lan San như vậy, có chút bất ngờ.

Chẳng lẽ tối hôm qua mình không nổi giận?

Nhìn dáng vẻ này của cô, hình như là không có...

Cũng may... Thịnh Thế vốn đang tâm phiền ý loạn mới vừa hạ xuống, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh Hàn Thành Trì mang theo cái kia cà vạt đó, đáy lòng mơ hồ bắt đầu có chút không thoải mái, giống như là một cây gai hung hăng ghim anh vậy, anh nhìn nụ cười của Cố Lan San, cảm thấy có chút khó chịu, lửa trong lòng lại nhúc nhích, cuối cùng vẫn là bị anh cứng rắn áp chế xuống, chẳng qua là sinh ra hờn dỗi, giọng nói có chút không tốt “Ừ” một tiếng, sau đó đi vào phòng thay quần áo, thuận thế hung hăng đóng cửa lại.

Lúc Thịnh Thế mặc Tây trang bước ra từ bên trong, Cố Lan San còn đứng trong phòng ngủ, đang đợi anh, anh nhìn cũng không liếc mắt nhìn Cố Lan San, trực tiếp coi cô thành không khí, đi lướt qua bên cạnh cô không chần chờ chút nào, đi được hai bước, Thịnh Thế bỗng dừng lại, chẳng qua là đưa lưng về phía Cố Lan San, trực tiếp ném một câu: “Hãy suy nghĩ một chút, bây giờ cô đang sống cùng ai!” Sau đó, cũng không quay đầu lại đi ra khỏi phòng ngủ, để lại một mình Cố Lan San đứng trong phòng ngủ mà sửng sốt.

Thịnh Thế làm sao vậy?

Tối hôm qua trên giường không phải rất tốt sao?

Sao sáng sớm tỉnh lại, liền biến thành như vậy?

Dáng vẻ mới vừa rồi của anh, hình như là không vui, cô đã làm cái gì, chọc cho anh thành như vậy?

Không đúng nha... Câu nói đó, là có ý gì?

Suy nghĩ một chút, bây giờ cô đang sống cùng ai?

Chuyện này còn phải hỏi sao?

Cố Lan San vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu, rốt cục nghĩ ra được một khả năng, chính là chuyện hôm qua cô đã bở lỡ bữa tiệc sinh nhật của anh.

Cố Lan San từ trên lầu đi xuống, lúc đi tới phòng ăn, Thịnh Thế đã ăn bữa sáng được một nửa, Cố Lan San ngồi vào phía đối diện Thịnh Thế, người giúp việc lập tức bưng bữa ăn sáng lên, cô vừa ăn, vừa ngước mắt lên quan sát Thịnh Thế, trên mặt Thịnh Thế không có biểu tình gì, trước sau vẫn không chịu nhìn cô, cũng không nói chuyện, người giúp việc dường như cảm thấy không khí có cái gì đó không đúng, tất cả đều ngậm miệng, cả phòng yên tĩnh dọa người.

Khi Cố Lan San ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Thế lần nữa, phát hiện Thịnh Thế đã ăn xong chén cháo trước mặt, cô lập tức bắt thời cơ, phá vỡ cục diện bế tắc: “Cái đó, muốn ăn một chén nữa không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi