ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Cố Lan San rút khăn giấy lau mặt, lại nghe Hàn Thành Trì hỏi: “Nhị Thập không đi đến đây cùng em sao?”

“Anh ấy tạm thời có chút việc.” Cố Lan San vừa cố làm khô tóc, vừa nói đơn giản: “Cho nên để cho em đến nhà họ Hàn tham gia tiệc sinh nhật của anh trước, ai ngờ lại gặp mưa to.”

Hàn Thành Trì lưu loát, thuần thục chuyển động tay lái, xe liền lái vào đường chính, nhìn chằm chằm đường phố bấp bênh trước mặt, hỏi: “Xe của em đâu?”

“Không cẩn thận tông vào đuôi xe.” Cố Lan San có chút xấu hổ gãi gãi tóc còn ướt, nở nụ cười tươi tắn, nói sang chuyện khác: “Anh Thành Trì, hắt xì ————”

Hàn Thành Trì nghe được tiếng Cố Lan San nhảy mũi, nhíu nhíu mày, xuyên qua kính chiếu hậu quan sát một chút sắc mặt Cố Lan San, có một chút trắng bệch, liền chậm tốc độ xe lại, cởi áo khoác trên người mình xuống bỏ trên đầu gối Cố Lan San.

Cố Lan San cúi đầu, đang vắt nước trên tóc, thấy trên đầu gối bất chợt có thêm chiếc áo, cô sửng sốt một chút, nghiêng đầu, nhìn Hàn Thành Trì.

Bởi vì thời tiết xấu, Hàn Thành Trì đều chú ý nhìn đường, tốc độ xe cũng không dám quá nhanh, thỉnh thoảng sẽ nhìn trái phải đằng sau coi chừng một chút, thấy áo khoác vẫn đặt trên đầu gối Cố Lan San như cũ, anh nhìn lướt qua Cố Lan San, rồi nhìn chằm chằm về phía trước, nói: “Mặc quần áo vào, nếu không sẽ bị cảm.”

“Vâng.” Cố Lan San gật đầu một cái, buông mí mắt, nhìn chiếc áo khoác, đôi mắt chớp chớp, một hồi lâu, cô mới tự nhiên cầm áo khoác của Hàn Thành Trì, khoác trên người.

“Hắt xì ————”

Cố Lan San lại hắt xì, cô rút khăn giấy, xoa xoa lỗ mũi.

Hàn Thành Trì không nhìn Cố Lan San, nhìn bên trái kính chiếu hậu, lưu loát quẹo cua một cái, hỏi: “Sẽ không bị cảm chứ?”

“Không có việc gì, hắt xì ————” Cố Lan San lắc đầu một cái, lại kèm theo một nhảy mũi, mặt của cô không nhịn được hơi ửng hồng, dùng sức vuốt vuốt cái mũi nhỏ của mình, sau đó rụt người một cái, thấy tay Hàn Thành Trì đã đưa về phía máy sưởi, mở nhiệt độ lớn nhất.

Bên trong xe nhiệt độ rất nhanh tăng lên, lúc này là mùa hè, mặc dù bên ngoài mưa to, nhưng nhiệt độ cũng không phải là thấp, rất nhanh Hàn Thành Trì đổ đầy mồ hôi, Cố Lan San có chút ngượng ngùng nói: “Anh Thành Trì, em không sao...... Anh tắt máy sưởi đi.”

“Không sao.” Hàn Thành Trì lái xe, giọng nói có chút ảm đạm, giống như có tâm sự, cả người cũng không chút để ý.

Cố Lan San lặng yên trong chốc lát, hỏi: “Anh Thành Trì, sao anh lại ở đây?”

“Anh đi đón Ân Ân.”

“À.” Cố Lan San trả lời một câu, sau đó lại giương mắt nhìn gò má Hàn Thành Trì, “Vậy chị em đâu?”

“Người nhà họ Cố nói cô ấy đã đi rồi.”

Bộ mặt Hàn Thành Trì bình tĩnh, chỉ là đáy mắt có một tia u sầu nhàn nhạt. Chiều hôm qua ở bãi đậu xe của quán trà, Cố Ân Ân không giải thích ném cho anh một câu, anh cảm thấy anh yêu cô sao? Liền lái xe đi, anh đi nhà họ Cố tìm cô, cô không có ở đó, gọi điện thoại cũng không nhận, hôm nay sinh nhật anh, anh lại đi đến nhà họ Cố một chuyến, vẫn không gặp được người.

“Vậy chị em nhất định là muốn dành cho anh một bất ngờ trong ngày sinh nhật của anh.” Cố Lan San cười híp mắt nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi