ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Editor: Mèo (meoancamam)

Giọng điệu của Thịnh Thế đến mấy chữ sau cùng thì trở nên có chút nghiêm trọng, không khí trong phòng lại đông cứng.

Cố Lan San xấu hổ giơ tay, nhẹ nhàng chọt chọt thắt lưng Thịnh thế, vội vàng điều hòa lại không khí rất không dễ dàng hòa hợp kia: “Được rồi, thực sự thời gian cũng không còn sớm, chúng ta nên nhanh chóng đi xuống thôi.”

Mặc dù cô cùng Cố Ân Ân không vì chuyện này mà quan hệ trở nên tan vỡ, mặc dù vừa rồi Cố Ân Ân thật sự có chút gây sự với cô nhưng mà cô cũng không nỡ để cho Thịnh Thế khó xử chị của mình như vậy.

Ý tứ của Cố Lan San làm sao Thịnh Thế có thể không hiểu.

Chỉ tiếc, anh thật sự không có tức giận lớn như vậy.

Khi Cố Lan San chọt chọt anh thì anh cũng quay mặt lại nhìn cô một cái, trong khoảnh khắc ánh mắt chạm vào khuôn mặt cô lúc đó thì khuôn mặt tuấn lãng liền lập tức hiện lên ý cưới thuần khiết không trộn lẫn bất kỳ tạp chất nào, chỉ tiếc ý cười kia vẫn chưa chạm tới ánh mắt anh thì anh liền nghiêng đầu, tiếp tục nhàn nhạt mở miệng nói: “Các người cũng đừng trách tôi nhỏ mọn như vậy, tôi là người thích bao che khuyết điểm như vậy, lại nói, vợ tôi là người như vậy, tôi chiều chuộng cô ấy, tôi phải nuông chiều ai sao!”

Không khí trong phòng triệt để cứng ngắc rồi.

Cố Lan San cảm thấy được vừa nãy tuyệt đối là Thịnh Thế cố ý lạnh lùng.

Lúc ban đầu cô thực sự cảm thấy sự xuất hiện của anh là tin vui ông trời gửi xuống cho cô, giúp cô nghịch chuyển được hoàn cảnh xấu hổ kích động lúc đó, nhưng mà hiện tại cô lại cảm thấy được giờ phút nảy anh chỉ muốn phá vỡ hoàn toàn thôi.

Cố Lan San vì tránh cho Thịnh thế làm cho tràng diện không thể cứu vãn mà nghĩ cũng không nghĩ mà liền bắt lấy tay anh, trực tiếp kéo anh muốn rời khỏi.

Nhưng mà Cố Lan San kéo Thịnh Thế chưa được hai bước thì anh liền nhiên “À nhỉ” một tiếng, bỗng nhiên đứng lại rồi.

Trái tim Cố Lan San lúc này lập tức nhảy vọt lên họng.

Nghĩ thầm, người đàn ông này vừa nãy muốn nói ra cái gì từ miệng mình đây?

Đúng lúc này giọng điệu có chút lạnh nhạt của Thịnh Thế liền từ từ nhẹ nhàng trở lại: “Dường như tôi đã quên chưa lấy một thứ thì phải.”

Nói xong Thịnh thế liền vung tay Cố Lan San ra, từng bước đi về chỗ sô pha mà cầm lên chiếc cà vạt mà mới vừa rồi mình vừa ném xuống.

Vốn là chỉ lấy cà vạt thôi..Trái tim đang lơ lửng của Cố Lan San cũng hạ xuống, cô chậm rãi nhẹ nhõm thở ra một hôi, nhưng mà còn chưa xong một hơi thì Thịnh Thế lại lạnh nhạt nhẹ nhàng không mở bình thì ai mà biết trong mình có gì nói: “Tôi cũng không biết, cà vạt lại hữu dụng như vậy, chẳng những có thể bắt gian, còn có thể mở rộng suy nghĩ của con người, làm cho trí tưởng tưởng của người ta trở nên phong phú vô cùng...”

Lời này đơn giản nhưng lại ám chỉ Cố Ân Ân chỉ vì một chiếc cà vạt mà náo loạn gà bay chó sủa như vậy.

Sắc mặt Cố Ân Ân hơi nổi lên áng hồng, vô cùng xấu hổ đứng ở chỗ đó, Hàn Thành Trì không để ý được, trong khoảng thời gian ngắn cũng bó tay từ bỏ không biết nên làm thế nào.

Thế nhưng Cố Lan San lại cảm thấy được mắt mình có chút mờ rồi, từ trước tới nay tại sao cô lại không thấy được anh lại là người đàn ông nhỏ mọn như vậy?

Chỉ riêng mỗi mình Thịnh Thế mà từng bước nhàn nhã đi đến chỗ Cố Lan San, vòng tay lên eo cô mà đi ra phía cửa, vẻ mặt tự nhiên giống như đã quên chính bản thân mình mới vừa rồi đã nói ít nhiều câu làm cho người ta xấu hổ khó coi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi