ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Cô cũng không tranh giành với Vương Giai Di, cô chỉ cảm giác thấy mình đối với các loại đồ như trang phục, đồ trang sức và mỹ phẩm đều không có hứng thú quá lớn, Vương Giai Di thích thì cứ lấy thôi.

Không có gì lớn.

Nhưng cô biết, mỗi lần Vương Giai Di cướp được một thứ từ chỗ cô sẽ đặc biệt thích dương dương tự đắc, cứ như là thắng cô được một ván vậy.

Ai ngờ, cô căn bản lười cùng cô ta tranh giành, dĩ nhiên cô cũng lười phải phơi bày ra nên cô ta tự cho là mình có thắng lợi nhỏ.

Tối nay Vương Giai Di lại tiếp tục dùng những thủ đoạn nhỏ như trước kia.

Cố Lan San nghe thấy Vương Giai Di hỏi mình vần đề này, cũng không thèm nhìn sợi dây chuyền Ngọc Thạch trên cổ Vương Giai Di lấy một cái, rất bàng quang đáp lại một câu: “Rất đẹp mắt.”

“Thật sao? Vậy thì mình đeo cái này nha?” Vương Giai Di cố ý hỏi một câu.

Cố Lan San không thể nói, mình cũng thích như vậy được, cùng Vương Giai Di chém giết vì một sợi dây chuyền Ngọc Thạch như vậy, rất mất mặt, khuôn mặt cô mang theo một nụ cười: “Được.”

Vương Giai Di vì đoạt được sợi dây chuyền trong tay Cố Lan San giống như vui mừng, “Vậy, chúng ta nhìn xem còn có quà tặng gì tốt nữa nha!”

Vương Giai Di vươn tay, vừa định kéo chiếc túi đến trước mặt mình, lại bị người khác chiếm ưu thế kéo đi trước.

Vương Giai Di cau mày, ngẩng đầu lên thấy cái túi đang ở trước mặt Thịnh Thế.

Một màn vừa rồi trong mắt người khác không có cảm giác gì không ổn, đơn giản chỉ là Vương Giai Di cảm thấy đẹp mắt nên đeo thử một lần.

Nhưng hành động này của Vương Giai Di rơi vào trong mắt Thịnh Thế lại cảm thấy cực kỳ chói mắt.

Vật kia rõ ràng đang ở trên tay Cố Lan San, Vương Giai Di cứ như vậy dứt khoát cầm đi…….. Ban đầu anh mang bạn gái đến, cô ta đoạt đi cốc nước của Cố Lan San liền bị anh tát cho một cái……. Mặc dù Vương Giai Di hình như làm cũng không có sơ hở gì, nhưng Thịnh Thế cảm thấy khó chịu………..

Anh cảm thấy hành vi giật đồ này đích thực là không đúng.

Anh không chủ động đề xướng chém giết đồ của người khác thì thôi, huống chi một đống đồ trang sức rách này, đúng là anh nhìn thấy cũng không có gì tốt.

Nhưng hành vi đoạt đồ trên tay của mình như thế này thì anh không cho phép.

Mặc dù thứ này không đáng gì, anh nhìn thấy chướng mắt, anh chỉ quen nhìn mình đoạt lại đồ của người khác, tốt nhất là cướp đoạt đến da bật máu cũng không chừa lại nửa điểm.

Cho nên với khuôn mặt tươi cười Thịnh Thế mang từng thứ bên trong các hộp ra, hơn nữa còn đặc biệt chọn cầm những nhãn hiệu lớn.

Những người tặng quà này cũng là vì lấy lòng nhà họ Hàn, làm sao có thể đưa ra đồ thứ phẩm, đại đa số đều là sản phẩm mới đưa ra thị trường, hơn nữa còn có ít cái là bản có số lượng hạn chế, xem ra cũng rất có sự dụ hoặc, mỗi một hộp Thịnh Thế bóc ra, lấy từ bên trong ra ngoài, trong mắt Vương Giai Di đều lóe sáng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi