ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Tay anh vừa chạm vào người cô, cô liền giống như bị điện giật mà mở to mắt, nhìn anh với vẻ sợ hãi.

Dáng vẻ ấy khiến bàn tay anh trở nên cứng đờ, dừng lại giữa chừng, không nhúc nhích.

Anh cũng nhìn vào mắt cô.

Chừng vài giây sau, cô đột nhiên nhoẻn miệng, trông qua rất giống như đang cười, nhưng cũng có vẻ như sắp khóc, “Anh không phải là Nhị Thập. Nhị Thập... anh ấy sẽ không về nữa, anh ấy rốt cuộc vẫn không về.”

“Rốt cuộc vẫn không về.” Sắc mặt của Cố Lan San trở nên hoảng hốt. Cô vừa nói vừa lùi lại, từng bước từng bước rời xa Thịnh Thế. Thịnh Thế nhìn cô rời khỏi mình mỗi lúc một xa, đáy lòng có chút hoảng sợ. Anh bước một bước tới gần, đột nhiên cô la lên, “Không được nhúc nhích!”

Thịnh Thế thật sự dừng lại, không bước thêm nữa. Anh cảm thấy Cố Lan San có gì đó kỳ lạ khiến anh lo lắng vô cùng, đành hét lên một câu, “Sở Sở!”

Cố Lan San nghe hai chữ đó thì càng phản ứng kịch liệt hơn. Giọng nói của cô trở nên hung dữ, “Không được kêu tôi là Sở Sở! Sở Sở chỉ có Nhị Thập được gọi! Không phải anh!”

Cô lùi càng lúc càng nhanh. Bởi vì đang mang giày cao gót, cô không chú ý mà vấp một cái, suýt nữa thì ngã ra đất. Thịnh Thế sợ tới mức chạy đến bên cạnh, kéo lấy tay cô, hoảng hốt vô cùng, “Sở Sở, em có sao không?”

Cố Lan San giống như điên rồi. Cô vung tay, hất anh ra khỏi người mình, dùng toàn bộ sức lực để mở miệng, giọng nói vừa khàn lại vừa nghẹn ngào, “Tôi nói rồi, anh không được gọi tôi là Sở Sở, không được gọi tôi là Sở Sở! Anh nghe không hiểu à?!! Anh mau tránh ra cho tôi! Mau tránh ra!”

Thịnh Thế không hiểu tại sao Cố Lan San lại bất thình lình trở thành một người đàn bà chanh chua, cãi lộn với anh như vậy. Anh cau mày, ôm chặt cô vào lòng, muốn đưa cô về nhà. Cố Lan San lại vùng vẫy mạnh hơn, vừa đấm vừa đá, thậm chí còn cắn vào tay anh. Phụ nữ uống rượu đúng có sức lực hơn so với ngày thường. Nhiều lần bị cô làm cho bị thương, đáy lòng không nhịn được mà giận dữ. Anh định quay đầu qua mắng cô, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp, đong đầy nước mắt ấy thì lại mềm lòng.

Lời sắp ra khỏi miệng lại bị chính mình kiềm nén, anh ngơ ngẩn nhìn cô khóc, giọng nói dịu dàng đi rất nhiều, “Sở Sở, rốt cuộc em bị làm sao vậy?”

Cố Lan San chỉ biết khóc, vốn không để ý tới Thịnh Thế một chút nào. Cô đưa tay lên, đẩy mạnh anh ra, sau đó bỏ chạy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi