ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Dáng vẻ tao nhã của Thịnh Thế lướt qua người Cố Lan San. Anh bước tới ghế sofa. Đi được hai bước thì phát hiện cô không nhúc nhích, anh quay đầu lại, cười như không cười rồi nói, “Không muốn ngồi xuống giải thích à? Tốt, vậy thì cô đứng đó giải thích đi.”

“Tôi...” Cố Lan San vừa mở miệng, ánh mắt Thịnh Thế liền trở nên ngoan độc, giọng nói cũng sắc bén hơn hẳn, “Sở Sở, cô biết không? Dù cho đó là Hàn Thành Trì lúc trước hay là Hàn Thành Trì bây giờ, tôi muốn bóp chết anh ta đều là chuyện dễ dàng.”

“Bây giờ tôi rất mất hứng. Cho nên, nếu cô hỏi tôi về thứ tôi không muốn nghe, tôi khuyên cô tốt nhất cứ im miệng lại.”

Anh gọi cô là Sở Sở, giọng nói vẫn êm tai như mọi ngày, nghe qua chẳng khác gì thì thầm, tình ý triền miên, nhưng trong từng câu từng chữ lại ẩn giấu sự cảnh cáo, mang theo sát khí hướng về phía Cố Lan San.

Cố Lan San siết chặt tay thành nắm đấm, khóe môi hơi giật giật, đành phải nuốt hết những gì định nói vào bụng.

Cô hiểu tính tình của Thịnh Thế.

Nếu cô nóng vội mà trêu vào anh, tất cả mọi người đều sẽ không có kết quả tốt.

Thịnh Thế dừng một hồi mới mở miệng, lời nói bình tĩnh hơn trước, thần thái vững vàng, “Sở Sở, cô mở đi, vì sao cô lại hôn Hàn Thành Trì?”

Anh chờ cô giải thích.

Cố Lan San tái mặt, đứng như trời trồng. Anh bảo cô giải thích, cô biết phải giải thích với anh thế nào đây... Cô quả thật đã hôn Hàn Thành Trì, cô không biết phải nói gì cả. Lúc đó, cô cũng chẳng hiểu vì sao mọi thứ lại trở thành như vậy, Hàn Thành Trì đột ngột lao đến cưỡng hôn cô... Cô nói thế, liệu anh có tin cô không? Nếu anh tin cô, anh sẽ tha thứ cho Hàn Thành Trì chứ? Như vậy thì không phải Hàn Thành Trì sẽ lâm vào cảnh họa vô đơn  chí à? Huống hồ, cô là vợ Thịnh Thế, lẽ ra lúc Hàn Thành Trì nhào tới hôn cô, cô phải đẩy anh ta khỏi người mình... Cô sai rồi. Vả lại, nếu bản thân cô đã sai thì cần gì phải đổ hết trách nhiệm lên vai người khác?

Cô khiến Thịnh Thế và người nhà phải mất mặt. Khi Vương Giai Di châm chọc, anh thậm chí còn bảo vệ cô. Cô vốn đã áy náy rồi, không tìm ra được lý do nào để biện hộ cho mình nữa.

Khắp căn phòng cực kỳ yên tĩnh.

Thịnh Thế lẳng lặng nhìn Cố Lan San, đợi cô trả lời.

Cố Lan San nắm chặt bàn tay, trong đầu xẹt qua vô số ý nghĩ. Một hồi sau, cô mới ngước mắt lên, ánh mắt đầy vẻ u ám. Cô nhìn anh, chớp chớp đôi con ngươi rồi lại rũ mắt xuống, cả người giống như không còn sức lực. Cố Lan San cúi đầu, giọng nói run rẩy cất lên, “Thật xin lỗi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi