ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Editor: Lovenoo1510

Nhưng bây giờ anh mới biết được cả đời này của anh nhìn như không gì làm không được, lại có ba chuyện bất lực: Gặp Cố Lan San, yêu Cố Lan San, mất đi Cố Lan San.

Thịnh Thế nghĩ tới đây, vẻ mặt như dần dần bình tĩnh lại.

Anh từ từ ngẩng đầu lên, nhìn cô gái nằm an tĩnh trên giường, mặt mày bỗng chốc trở nên nhu hòa.

Thật ra thì, chỉ cần cô hạnh phúc là được rồi.

Dù hạnh phúc không phải cho anh.

Cô muốn trải qua cuộc sống của cô ấy, anh nên thả cô đi.

Trong tai anh giống như nghe được tiếng bài hát: “Nếu lãng mạn biến thành ràng buộc, tôi nguyện ý vì người lựa chọn trở lại sự cô đơn, nếu triền miên biến thành xiềng xích, hãy vứt bỏ lời hứa.”

“Vì tôi mất đi người, nên nhẫn tâm đóng vai người thương tổn, chỉ vì người rời tôi đi, nên vĩnh viễn chẳng rời được đi……….”





Cố Lan San cảm giác mình đã ngủ một giấc rất dài.

Đợi đến khi cô mở mắt, cô cảm thấy mình giống như đã ngủ lâu như một thế kỷ xa xôi.

Sau đó, có rất nhiều người vội vã chạy vào phòng, họ đều mặc áo trắng dài, đo nhiệt kế, đo huyết áp, còn có người nghe cả nhịp tim của cô nữa, nói tóm lại, có rất nhiều tay nhiều dụng cụ xuất hiện trên người cô. Hồi lâu, mới có người thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu, hình như nói với người nào đó: “Cuối cùng cô Cố cũng tỉnh lại rồi, thân thể còn có chút yếu ớt, nhưng điều dưỡng một chút là được.”

Cố Lan San còn chút mơ hồ, cô đảo mắt, thấy trước mặt đều là một đống khuôn mặt xa lạ, cô há miệng, lại phát hiện ra cổ họng mình khô khốc, có một đôi tay đưa tới một chén nước, nhưng lại đưa tới tay một cô y tá, sau đó đôi tay ấy rất nhanh thu về, Cố Lan San cảm thấy đôi tay ấy nhìn rất quen mắt, cô quay đầu, muốn nhìn lại phát hiện bóng dáng kia đã chìm ngập sau lưng các áo choàng trắng khác.

“Cô Cố, uống nước thôi.” Cô y tá nhỏ đỡ Cố Lan San dậy, đút cho cô uống nước.

Cố Lan San uống một hơi, mới phát giác giọng nói của mình đã thư thái một chút, cô nghiêng đầu, nhìn cô y tá nhỏ một chút, ngược lại cô y tá nhỏ rất sáng sủa, cũng không đợi Cố Lan San mở miệng nói chuyện, cô y tá nhỏ đã nói: “Cô Cố, cô có biết cô đã nằm sắp được hai mươi ngày rồi hay không, cuối cùng cô cũng tỉnh lại, hiện tại cô đã gầy không còn hình dáng gì nữa rồi, lát nữa có người đưa ít đồ ăn tới đây, cô nhanh chóng bồi bổ một chút cho thật tốt nhé.”

Cố Lan San bị tổn thương nặng nề mới khỏi, cả người vẫn vô cùng suy yếu, nên môi cô chỉ cười cười, sau đó ý thức dần dần trở về, cô nhớ cô cắt cổ tay tự sát…….. Làm sao bây giờ đã tỉnh rồi? Là ai phát hiện ra cô? Ai cứu cô? Thịnh Thế sao?

Rất nhanh có người bưng đồ ăn vào, cô y tá nhỏ thay Cố Lan San thả cái bàn trên giường xuống, dọn chén đũa ra, sau đó tự mình cầm cái muỗng uy hiếp Cố Lan San, trong miệng còn cười khanh khách nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi