ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Có một loại hối hận không thể nói ra, chỉ có thể đè nén ở trong lòng anh .

Nếu nói là đẹp, anh và cô đã từng có, tuy nhiên nó lại bị anh tự tay phá vỡ.

Thịnh Thế nhìn trên đất khắp nơi giấy tờ xốc xếch, mắt đau nhức, đều nói nam nhi có lệ không dễ rơi, nhưng bây giờ, anh lại rất muốn khóc một hồi, Thịnh Thế chậm rãi giơ tay lên, che lại khuôn mặt, hô hấp của anh có chút bất ổn, giống như mất rất lớn sức lực, anh mới chậm rãi đè lại, sau đó vươn tay, lấy cái hộp cuối cùng bên trong ra.

Cái hộp này sau khi mở ra, bên trong  toàn bộ đều là thư, màu hồng, màu xanh nhạt, màu vàng, các loại màu sắc, nhìn đặc biệt tốt, anh cầm lấy một lá thư ở bên trong, thấy trên lá thư đó viết,gửi Nhị Thập.

Lá thư cũng không dán lại, anh mở ra, từ bên trong rút ra tờ giấy, thấy nội dung bên trong, viết rất đơn giản, chỉ có mấy lời, nhưng lại khiến cho nước mắt anh rơi như mưa.

Nhị Thập, đi làm thật sự rất nhàm chán, hơn nữa hôm nay đi thăm một nữ minh tinh, dáng dấp không có đẹp như trên màn ảnh, hơn nữa dáng vẻ còn rất cao ngạo, thật là đáng ghét! Chẳng qua em còn phải cười với cô ta, anh có biết không, chuyện khó chịu nhất của con người, chính là đối với người mà mình ghét phải gượng cười!

Phía dưới có ghi chú ngày tháng.

Thịnh Thế đem giấy xếp lại, bỏ vào trong lá thư, sau đó lại mở ra một lá thư khác, cùng một kiểu như vậy, cũng là châm chọc đơn giản như vậy.

Thịnh Thế cảm thấy trong lòng nặng trĩu, cực kỳ khó chịu, anh đổ hết những lá thư trong hộp ra, lần lượt đếm từng cái, có khoảng 1103 lá thư.

Vừa vặn là ngày anh quyết định cưới cô.

Người ngoài cuộc sáng, kẻ trong cuộc mê.

Anh cảm thấy anh vì tình yêu này hao hết tâm huyết, thật ra thì không phải cô cũng phải chịu hết uất ức?

Chắc hẳn Sở Sở, từ đầu đến cuối chưa bao giờ nghĩ tới rời khỏi anh, là chính bản thân anh tự tay đẩy cô ra xa.

Hai người càng thân thiện, càng sợ mất ổn định.

Là anh lấy thân phận con trai nhà họ Thịnh, mạnh mẽ ép cưới cô, hôm nay, mất đi cô, không thể trách người khác.

Thịnh Thế ngồi dưới đất, đem những lá thư kia, mở ra từng cái một, một lá lại một lá, anh xem thật cẩn thận, giống như anh có thể nhìn thấy cô dí dỏm đứng ở trước mặt anh, vênh váo tự đắc bĩu môi, đối với anh châm chọc.

Cho đến khi Thịnh Thế mở ra một lá thư, thấy bên trong chỉ có một câu nói đơn giản, Nhị Thập, em muốn ly hôn. . . . . .

Anh giống như mất đi toàn bộ sức lực, đặt lá thư kia ở trên mặt thảm, cả người chậm rãi nằm xuống, bên cạnh là những tờ giấy anh cùng cô viết khi còn trẻ, cả những lá thư cô viết cho anh bây giờ.

Anh từ từ nhắm hai mắt lại, khóe mắt có hai hàng nước mắt chảy xuống, ở bên trong phòng, đèn thủy tinh chiếu xuống, cực kỳ thê lương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi