ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Thịnh Thế nghĩ, thật may là mình không có bệnh tim, thế nào mà động một chút là Cố Lan San lại làm một vài tình huống kinh thiên động địa vậy với anh đây?

Đây rốt cuộc là đời trước anh thiếu cô cái gì?

Anh trơ mắt nhìn cô chết đi một lần còn không được nữa sao? Tại sao lại có tới lần thứ hai?

Trên căn bản Thịnh Thế gần như ở trạng thái trái tim có thể ngừng đập bất cứ lúc nào, đem Cố Lan San đưa vào trong bệnh viện.

Thịnh Thế không biết Cố Lan ra sao rồi, cô vẫn hôn mê bất tỉnh, phát ra sốt cao như vậy, sắc mặt tái nhợt, bộ dạng giống như là có thể chết đi bất cứ lúc nào, chính là bởi vì không biết, cho nên anh càng thêm nóng lòng như đốt. Đến bệnh viện, anh ôm Cố Lan San xông ngang đánh thẳng muốn tìm Tôn Thanh Dương, Tôn Thanh Dương vốn là đang tra phòng bệnh, thấy có người lớn tiếng ồn ào, từ trước đến giờ vẫn nghiêm túc lập tức cô nghiêm mặt đi ra, sau đó liền Thịnh Thế đang ôm Cố Lan San, Tôn Thanh Dương vừa nhìn thấy là Cố Lan San, những lời khiển trách người khác liền lập tức nuốt trở lại trong bụng, sấm rền gió cuốn ra chỉ thị, làm cho người ta đưa phòng cấp cứu làm kiểm tra.

Trước khi vào phòng cấp cứu, Tôn Thanh Dương còn không quên cảnh cáo Thịnh Thế, dám lớn tiếng ồn ào gây chuyện cũng đừng trách cô xuống tay không chút lưu tình.

Thịnh Thế phờ phạc không lên tiếng.

Cửa phòng cấp cứu vừa mới khép lại, liền có y tá tới đây, hỏi thăm Thịnh Thế:

“Anh là người thân của bệnh nhân mới vào sao? Làm thủ tục nằm viện thuận tiện giao khoản.”

Thịnh Thế gật đầu một cái, đi theo y tá đi làm thủ tục nhập viện rồi đóng phí.

Sau khi trở lại, Thịnh Thế đứng ngồi không yên trước cửa phòng cấp cứu chừng 1 tiếng, cửa phòng giải phẩu mới từ bên trong đẩy ra, Tôn Thanh Dương đi ra, liếc mắt nhìn Thịnh Thế, nói:

“Không có sự tình gì lớn, có thể là ăn phải đồ không hợp vệ sinh, bị viêm dạ dày cấp tính, đau đến ngất đi thôi, tôi đã tiêm cho cô ấy thuốc giảm đau. Chỉ là sau khi tiêm thuốc, cấm ăn một ngày một đêm, khi tỉnh lại, có thể cho cô ấy uống chút nước.”

...

Khi Cố Lan San tỉnh lại, ngoài cửa sổ ánh mặt trời đã là ngay giữa buổi trưa, sáng rỡ rối tinh rối mù, cô mở mắt có chút không thích ứng, tiềm thức cho là mình đến thiên đường.

Thịnh Thế canh giữ ở bên giường, thấy cô mở mắt, liền lập tức nghe theo Tôn Thanh Dương phân phó từ một bên bưng lên một chén nước, đưa tới bên môi Cố Lan San:

“Tới uống chút nước, sẽ thoải mái chút.”

Cố Lan San trố mắt nhìn Thịnh Thế, đầu có chút không biết biến chuyển, Thịnh Thế thế nào cũng ở nơi đây? Chẳng lẽ anh đi theo cô cùng tiến lên thiên đường?

Cái này không quá thực tế a......

Cố Lan San nhận lấy nước Thịnh Thế đưa tới, uống một hớp, phát hiện mình có tri giác, lại bấm bấm chân phía dưới chăn của mình, hình như có chút đau, thì ra là cô còn sống a, cô không có chết...... Thịnh Thế vẫn còn ở nơi này, là Thịnh Thế đưa nàng vào trong bệnh viện sao?

Cố Lan San nghĩ tới đây, liền kinh ngạc nhìn về phía Thịnh Thế, sau đó nhớ lại những ý nghĩ trước khi mình hôn mê, từng điểm từng điểm hiện lên một lần trong đầu, sau đó đầy bụng uất ức cô lập tức liền nhếch môi, khóc òa lên.

Thịnh Thế ngồi ở một bên, hoàn toàn choáng váng.

Anh đặc biệt khẩn trương lấy đi chén nước trong tay Cố Lan San, đặt ở một bên bàn, sau đó tay vội chân loạn lau nước mắt cho cô, vừa lau vừa khẩn trương hỏi:

“Thế nào? Có bị đau nơi nào phải hay không? Còn chưa được thoải mái sao? Hiện tại anh kêu thầy thuốc cho em.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi