ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Editor: Cà Rốt Hồng

Bên trong thuốc hạ sốt của Cố Lan San có thành phần thuốc ngủ, Thịnh Thế điện thoại rất lâu, cô dần dần dâng lên cơn buồn ngủ, mí mắt không tự chủ được liền đóng lại, nhưng mới vừa khép lại, cô lại mở ra, mắt tiếp tục nhìn chằm chằm Thịnh Thế, sau đó chậm rãi khép lại.

Cô lặp lại năm lần bảy lượt như vậy, rốt cuộc bị Thịnh Thế phát hiện, Thịnh Thế đang nghe điện thoại, bỗng nhiên liền thấp giọng ngắt ngang lời nói của người trong điện thoại nói: “Chờ chút, đợi lát nữa tôi gọi lại.”

Thịnh Thế cúp điện thoại lần nữa, trở lại bên cạnh Cố Lan San, giơ tay lên sờ trán của cô, cảm thấy nhiệt độ của cô bình thường, giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh cất lên hỏi cô: “Mệt mỏi?”

Độ ấm trên tay của Thịnh Thế làm cho Cố Lan San cảm thấy rất thoải mái, cô đối với việc anh vừa khẽ chạm vào rồi lập tức lấy ra, có chút bất mãn, chép miệng, không nói gì.

Thịnh Thế nhìn ra tâm tình của cô không được tốt, lời nói nói ra càng thêm dè dặt cẩn trọng: “Mệt mỏi, thì ngủ một lát.” Sau đó, Thịnh Thế giơ tay lên nhẹ nhàng đắp chăn cho Cố Lan San.

Đáy lòng Cố Lan San lập tức ngọt như tơ, dáng vẻ nhu thuận rất nhiều, lúc này Thịnh Thế mới thoáng an tâm một chút, sau đó giống như dỗ trẻ con, vỗ chăn của cô nói: “Ngủ đi, tỉnh ngủ, bệnh sẽ tốt hơn.”

Cố Lan San gật đầu một cái, thật ngoan ngoãn nhắm mắt lại, tay của anh vẫn luôn vỗ lưng của cô, từng cái từng cái rất có quy luật, lực đạo nhẹ nhàng chậm chạp, từng chút từng chút vỗ vào trong lòng của cô.

Thịnh Thế đợi rất lâu, thấy Cố Lan San dường như thật sự đã ngủ say, anh mới rón rén đứng lên, chuẩn bị đi ra khỏi phòng bệnh gọi điện thoại lại.

Nhưng anh mới vừa đứng lên, Cố Lan San liền mở mắt, dọa động tác của anh run lên, nhìn trong đáy mắt của cô chứa đầy vẻ không vui nhìn chằm chằm theo dõi anh.

“Sao thức dậy rồi?” Thịnh Thế lại ngồi trở lại bên giường bệnh.

Cố Lan San không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm Thịnh Thế, khóe môi lại vểnh lên: “Anh đi làm cái gì?”

Thịnh Thế giơ điện thoại di động lên, trả lời: “Anh đi gọi lại một cú điện thoại.”

Cố Lan San không nói chuyện, vẫn nhìn chằm chằm Thịnh Thế như trước.

Thịnh Thế bị ánh mắt Cố Lan San nhìn chằm chằm như thế, trong lòng có chút chột dạ, anh suy nghĩ một chút, lên tiếng giải thích: “Sở Sở, là bạn hợp tác làm ăn với anh, vốn hôm nay có cuộc họp với bọn họ, nhưng không đi được, cho nên có một vài dự án bọn họ bên đó muốn hợp tác, anh phải cùng bọn họ bàn luận một dự án cụ thể để hợp tác, em đang ngủ, anh sợ ở chỗ này gọi điện thoại ảnh hưởng tới em.”

Cố Lan San vẫn mím môi, đối mặt với lời nói thật dài dòng của Thịnh Thế, cô dứt khoát hơn: “Không được.”

Dừng một chút, Cố Lan San lại nói: “Emkhông muốn ở một mình.”

Thịnh Thế không chút do dự lập tức nhượng bộ, “Anh mở cửa gọi, bọn họ có vẻ gấp gáp, anh nói ngắn gọn được không?”

Cố Lan San lại lắc đầu, nói: “Vẫn không được.”

“Một phút.”

Nháy mắt vành mắt Cố Lan San đỏ lên.

“Được rồi, anh không đi.”

Lúc này Cố Lan San vành mắt ửng đỏ mới gật đầu một cái.

Thịnh Thế thấy trên mặt cô không có chút vui vẻ nào, liền lấy điện thoại ra tắt máy ở trước mặt cô, thuận tiện đưa điện thoại di động cho cô.

Người ngã bệnh, rất yếu ớt, cũng rất dễ dụ dỗ, cho nên Cố Lan San nhận lấy điện thoại của Thịnh Thế, mặt mày lập tức giản ra nhắm hai mắt lại, thuận đường còn kéo tay của Thịnh Thế đặt ở trên lưng mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi