ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Edit: Ngọc Hân

Sau khi nói xong Cố Lan San hơi cong môi, tiếp đó cơn buồn ngủ đột kích, cô ôm chăn nhắm hai mắt lại, không đầy một lát thì ngủ.

Người mất ngủ, bây giờ tâm tình bình an ngủ thiếp đi.

Người vô cùng buồn ngủ, nhưng giờ vì câu nói sau cùng của cô không có nửa chút buồn ngủ.

Thịnh Thế trợn tròn mắt cảm giác tế bào toàn thân đang dao động mãnh liệt, mang theo từng đợt tê dại tập kích tới.

Sở Sở, anh nên bắt em làm gì mới tốt đây?

Em biết không, một câu nói vô tâm của em sẽ khiến anh không nhịn được trong đầu mơ mộng viễn vông, suy nghĩ lung tung?

….

Chín giờ sáng hôm sau, Tôn Thanh Dương theo thói quen đi kiếm tra phòng, có điều còn dẫn theo một người quen của Cố Lan San, Sở Bằng.

“Chú Sở, sao chú lại tới đây?” Cố Lan San mừng rỡ từ trên giường ngồi dậy.

Lúc Sở Bằng tới mua rất nhiều thực phẩm có dinh dưỡng đặt trên mặt bàn hỏi Cố Lan San một câu: “Cảm giác khá hơn chút nào không?”

Cố Lan San gật đầu, “Đã khỏe nhiều ạ.”

Thịnh Thế đứng bên cạnh nhìn không hiểu ra sao, anh biết Sở Bằng là chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Bắc Dương, hai người đã từng kết giao vì công việc, nhưng sao Cố Lan San và ông ta lại biết nhau?

Sở Bằng xoay đầu nhìn Thịnh Thế cười khách sáo, vươn tay bắt tay cùng Thịnh Thế, “Cậu Thịnh cũng ở đây à.”

“Sở tổng đã lâu không gặp.” Thịnh Thế cũng tỏ vẻ vô cùng khách khí, sau khi bắt tay với Sở Bằng, Tôn Thanh Dương vừa đo nhiệt độ cho Cố Lan San vừa giải thích thắc mắc trong lòng Cố Lan San: “Lan San, ông ấy là chồng cô, hôm qua về nhà cô nói với ông ấy biết cháu bị bệnh đang nằm viện nên mới biết thì ra hai người bọn cháu quen biết nhau, cho nên hôm nay ông ấy đặc biệt tới đây thăm cháu.”

Tôn Thanh Dương và Sở Bằng là vợ chồng?

Cố Lan San bị tin tức này dọa sợ sửng sốt một lúc.

Tôn Thanh Dương xem nhiệt độ của Cố Lan San, phát hiện không có gì khác thường liền nói với Sở Bằng: “Em đi kiểm tra những phòng bệnh khác anh ở đây chờ một lát.”

Sở Bằng gật đầu đưa Tôn Thanh Dương ra khỏi phòng bệnh liền xoay người trở lại.

Thịnh Thế ngồi bên cạnh liếc nhìn Sở Bằng rồi lại liếc nhìn Cố Lan San, đáy lòng có suy nghĩ đặc biệt không tốt.

…..

Sau khi Sở Bằng rời đi vừa đúng lúc buổi trưa, Cố Lan San nhịn ăn đúng hai mươi bốn giờ.

Cũng đúng lúc Thịnh Thế kết thúc việc nhịn ăn.

Nhưng Cố Lan San hạnh phúc hơn Thịnh Thế rất nhiều, vì y tá đưa cháo tới Thịnh Thế không tự mình ăn trước, ngược lại đút từng miếng một cho Cố Lan San ăn.

Lúc Cố Lan San uống cháo trắng miệng cũng không nhàn rỗi, nghiêm túc suy nghĩ một lát liền nói với Thịnh Thế: “Không khí Bắc Kinh tuyệt đối không tốt chút nào, cũng ảnh hưởng thức ăn.”

Thịnh Thế tiếp tục đút một muỗng cháo vào miệng Cố Lan San cười nhạo một tiếng, lần này không theo ý Cố Lan San mà anh nói cô không đúng: “Quán ven đường có mấy nơi sạch sẽ, rõ ràng là chính em ăn lại còn nghi ngờ thời tiết Bắc Kinh, thời tiết Bắc Kinh bị oan ức cỡ nào cũng chỉ có thể hát bài oan Đậu Nga.”

Thịnh Thế vừa dứt lời Cố Lan San liền cầm gối đầu đặt xuống tự mình nằm xuống giường kéo chăn đắp kín đầu không ăn.

Thịnh Thế nhìn chằm chằm Cố Lan San, nghĩ thầm cô gái này sao lại nóng nảy với anh như vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi